"Lee Sa-young! Có chuyện gì vậy…."
Jung Bin, người đang đuổi theo phía sau, hổn hển hít sâu, bất giác khựng lại. Sa-young từ tốn đỡ lấy bàn tay của Eui-jae. Những ngón tay của anh giờ đây nham nhở, trầy xước.
Hắn tự hỏi anh đã cào xuống sàn lâu đến mức nào. Móng tay bị gãy, da bị tróc, để lộ những vệt máu đỏ. Ánh mắt Sa-young lướt qua khung cảnh hỗn loạn xung quanh. Dưới sàn gỗ, trên những cuốn sách rơi vãi, là máu, dấu tay và một chất lỏng trong mờ không rõ nguồn gốc.
Sa-young biết chất lỏng đó là gì. Trí nhớ "của hắn" đã tiết lộ.
"Tôi sẽ gọi bác sĩ đến ngay!"
Tiếng bước chân của Jung Bin vang xa dần. Sa-young không ôm chặt Eui-jae nhưng cũng không thể đặt anh xuống sàn. Hắn hiểu rằng việc để anh cách xa mình có lẽ là tốt hơn, nhưng lại không đủ can đảm để làm vậy. Nhẹ nhàng, hắn dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên má Eui-jae. Mặc dù anh đã ngất, hơi thở vẫn gấp gáp và bất ổn. Sa-young cúi xuống, lắng nghe nhịp đập trái tim của anh. Nó đập quá nhanh.
"…Hyung."
Bàn tay của Cha Eui-jae, trước đó đưa ra không trung, dường như tìm kiếm một ai đó – nhưng rõ ràng không phải Sa-young. Có phải anh đã thấy điều gì khác? Không, Sa-young đã tận mắt chứng kiến. Đôi mắt đen láy của anh dao động trong vô định, như thể đang bối rối tìm kiếm điều gì đó nhưng không thể tìm ra.
"Anh không thấy gì cả."
Sa-young nghiến chặt răng. Mái tóc màu tro bạc dưới ánh sáng trông gần như trắng xóa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/768896/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.