Cơ thể bên cạnh khẽ căng cứng rõ rệt. Cha Eui-jae thở dài trong lòng. Tên ngốc này lại nhắc đến những chuyện nhạy cảm. Anh vội vỗ lưng Lee Sa-young, nhưng các cơ bắp căng thẳng vẫn không chịu thả lỏng. Tuyệt vọng, anh lùi lại phía sau Sa-young và dùng tay bịt chặt tai hắn. Đôi tay lớn của Sa-young lập tức áp lên tay anh.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Im lặng nào. Này, Hong Ye-seong. Đừng có mà tùy tiện nói mấy chuyện liên quan đến chết chóc. Muốn chết hả?”
“Ê, không công bằng nhé! Tôi chỉ đang nói sự thật khách quan thôi mà.”
“Thử nói nhẹ nhàng hơn đi. Ví dụ như bảo là… ‘tuổi thọ có thể ngắn lại’ chẳng hạn.”
“Thế chẳng phải cũng giống nhau sao?”
“Sa-young, em im lặng đi.”
“Nhưng bịt tai cậu ta cũng vô ích mà? vẫn nghe được mọi thứ thôi.”
“Hong Ye-seong, cậu cũng im miệng luôn.”
Lee Sa-young hờ hững cố gỡ tay Eui-jae ra vài lần nhưng không được, cuối cùng hắn chuyển sang chọc vào tay anh để chọc ghẹo. Hong Ye-seong ở phía sau lẩm bẩm đầy bất mãn.
“Nghiêm túc đấy, dù tôi cảnh báo thì… chính cậu đang tự rút ngắn tuổi thọ của mình.”
Cha Eui-jae đáp lại đầy vô tư. “Cậu nói gì vậy? Ai có thể sống thọ bằng tôi chứ?”
“Cậu là người ít thuyết phục nhất khi nói điều đó. Nhất là sau những gì mình đã làm.”
“…”
Sa-young cố ngoảnh đầu lại nhìn Eui-jae, nhưng anh siết chặt tay giữ hắn yên vị. Hắn lẩm bẩm, phàn nàn về chuyện quái gì anh lại dính vào chuyện này, nhưng Eui-jae phớt lờ, môi mím lại đầy trầm tư.
‘…Cậu ta có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/768908/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.