Một buổi sáng của hai người sau khi TG bình yên. -------- Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ len lỏi qua tấm rèm mỏng, phủ một lớp sáng ấm áp lên căn phòng tĩnh lặng. Cha Eui-jae mở mắt, đôi mi khẽ chớp khi ánh nắng đậu trên gò má anh. Điều đầu tiên anh cảm nhận không phải là ánh sáng, mà là hơi ấm dễ chịu từ cơ thể của Lee Sa-young đang ôm chặt lấy mình. Sa-young nằm sấp, cánh tay vắt ngang eo anh, đầu gục nhẹ vào vai anh như một chú mèo lười nhác. Hơi thở của hắn đều đặn, và mái tóc rối bù lòa xòa trước trán càng khiến hắn trông vô hại hơn thường ngày. Cha Eui-jae không nén nổi nụ cười. Anh nâng tay, khẽ vuốt tóc Sa-young, để những lọn tóc mềm mại rơi xuống gọn gàng hơn. Hắn khẽ nhăn mặt, cựa mình như một đứa trẻ bị phá giấc ngủ. “Hyung, anh đang lén lút làm gì em đấy.” giọng hắn vang lên khàn khàn, nhưng vẫn còn mơ màng trong cơn ngái ngủ. “Em dậy từ bao giờ?” Eui-jae hỏi, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn. “Lâu rồi. Nhưng thấy anh ngủ ngon nên không muốn gọi,” hắn trả lời, giọng nghèn nghẹt. Rồi hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh dưới ánh sáng ban mai. “Nhưng mà bây giờ thì không cần nữa nhỉ?” Anh khẽ bật cười, bàn tay anh trượt xuống gò má của Sa-young, nhẹ nhàng vuốt ve như đang dỗ dành. “Em lúc nào cũng viện cớ để ôm anh như vậy, phải không?” “Không phải viện cớ. Em thích ôm anh thật mà.” Sa-young nói như thể đó là một chân lý hiển nhiên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/768910/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.