"Đáng ra chúng tôi phải hỏi cô mới đúng. Cô đang làm gì ở đây?"
Lee Sa-young, không biết từ lúc nào, đã bước đến bên cạnh Cha Eui-jae, đứng sát bên anh. Câu hỏi của hắn khiến Honeybee trừng mắt đầy bực bội.
"Rõ ràng quá mà, chúng tôi ở đây để điều tra Hầm ngục Bị ô nhiễm. Thế rồi hai người đột nhiên xuất hiện."
Ngay lúc đó, bóng dáng phía sau Honeybee bước lên trước. Đó là một thanh niên trẻ, lưng còng xuống dưới sức nặng của một thiết bị lớn mà anh ta đang mang. Honeybee khẽ dậm chân, ánh mắt sắc bén hướng thẳng vào Cha Eui-jae.
"Tôi không nghĩ anh điên đến mức đó, nhưng… hai người không vào hầm ngục của hội chúng tôi mà không xin phép, đúng không?"
Lee Sa-young nhướng mày, nhếch miệng cười trước khi thản nhiên rút ra một thẻ ID từ túi áo khoác, đưa lên cho cô xem.
"Tiếc ghê. Xem ra tôi không đáp ứng được kỳ vọng. Lần sau tôi sẽ lén vào thật."
Honeybee khoanh tay, ánh mắt dừng lại ở chiếc thẻ truy cập dành cho Hầm ngục Ngầm Jongno 3-ga mà Lee Sa-young đang cầm. Cô đọc lướt qua, rồi nhìn thẳng vào hai người.
"Vậy hai người vào từ hầm ngục của hội Pado? Thế tại sao chúng ta lại gặp nhau ở đây?"
Cha Eui-jae cau mày.
"Đó chính là điều kỳ lạ. Cô không biết gì về chuyện này sao? Không có gì bất thường à?"
Honeybee liếc nhìn chàng trai trẻ phía sau, người đang ngập ngừng lên tiếng sau khi hắng giọng.
"À… hầm ngục bên tôi từng là một hầm ngục dạng lâu đài, đầy quái vật ma cà rồng. Nhưng gần đây, một phần của lâu đài bị sụp đổ, để lộ ra con đường dẫn đến vùng Nhiễm Bẩn màu trắng này."
"Khi con đường mới xuất hiện, chúng tôi quay lại kiểm tra nhiều lần. Trước đây nó không hề có."
"Hầm ngục đã bị nhiễm bẩn trước đó chưa?"
"Chưa, hoàn toàn không. Anh có nhớ ngày con quái vật miệng khổng lồ xuất hiện không? Sau ngày đó, con đường mới mở ra."
Cha Eui-jae trầm ngâm. "Vậy nhiễm bẩn là một hiện tượng khá gần đây."
Honeybee gật đầu.
"Và giờ anh đang nói rằng bên trong hầm ngục của hội anh và hội chúng tôi đã kết nối với nhau…"
Lee Sa-young nghiêng đầu, giọng điềm nhiên nhưng đầy thách thức.
"Còn thông tin nào khác không? Có gì nữa đã thay đổi không?"
Honeybee, rõ ràng đang cố giữ bình tĩnh, thở dài và đưa tay luồn qua mái tóc.
"Tôi sẽ thẳng thắn. Kể từ khi hội trưởng của chúng tôi biến mất, có một khoảng trống quyền lực. Tôi và Đội trưởng Han phải chạy vắt chân lên cổ để giữ mọi thứ ổn định, nhưng việc quản lý các thành viên hội rất khó khăn."
Lee Sa-young chậm rãi gật đầu, tay gõ nhẹ lên cằm, như đang suy nghĩ sâu xa. Rồi một nụ cười thoáng hiện trên môi hắn.
"À… nên cô không quản lý hầm ngục đúng cách. Thậm chí còn không kiểm tra thường xuyên."
Honeybee sững người, đôi mắt rực lên một tia giận dữ.
"Này, chúng tôi đã làm tối thiểu rồi! Với lại, hội của cậu mới kỳ quặc! Các người kiểm tra từng cái cọng cỏ mọc trên đất cơ mà."
"Đó không gọi là kỳ quặc, mà là cẩn thận."
"Ồ, thế đó là cách cậu gọi à?"
Cha Eui-jae kéo nhẹ áo khoác của Lee Sa-young, ra hiệu cho hắn ngừng khiêu khích. May mắn thay, Lee Sa-young liếc nhìn anh và chuyển hướng câu chuyện.
"Tình trạng vẫn như cũ chứ? Matthew?"
Chỉ nghe đến cái tên đó, bầu không khí lập tức thay đổi. Khuôn mặt Honeybee tối sầm lại, và cả chàng trai trẻ phía sau cũng không giấu được vẻ căng thẳng. Tiếng nghiến răng vang lên trong không gian. Honeybee siết chặt hàm trước khi trả lời, giọng cô lạnh lùng và nặng nề.
"Vẫn như cũ."
Giọng nói của cô căng thẳng đến mức dường như mỗi từ đều bị ép ra qua kẽ răng. Nhận ra tình hình không ổn, Cha Eui-jae vội chuyển hướng câu chuyện.
"Ồ, tôi hiểu rồi… Cô đã gặp phải quái vật nào chưa—"
"Tôi muốn đối chất với Song Jo-heon để hỏi ông ta rốt cuộc đã làm cái quái gì, nhưng Jung Bin cứ cản đường. Anh ấy nghĩ tôi định giết ông ta chắc?"
"Nếu cô sẽ làm thật đấy. Tôi cũng sẽ ngăn cản cô thôi."
"Cái gì?"
Câu trả lời của Lee Sa-young nhanh chóng như dao cứa. Cha Eui-jae cảm thấy như hắn không hề cố gắng hòa giải tình hình—hắn đang thêm dầu vào lửa! Anh nhíu mày, giáng một cú đấm vào hông Lee Sa-young, đủ mạnh để hắn khẽ nhăn mặt. Lee Sa-young quay lại nhìn anh, vẻ mặt đầy bối rối, nhưng Cha Eui-jae chỉ lắc đầu ra hiệu hắn dừng lại.
Tuy nhiên, Lee Sa-young không có vẻ gì sẽ ngừng. Hắn nhếch môi cười, thản nhiên tiếp tục.
"Sau khi tôi đưa cô vị trí phòng thí nghiệm của Prometheus, thay vì thu thập thông tin một cách thông minh, cô lại xông vào với Gyu-Gyu, làm loạn hết cả lên và khiến mọi thứ không thể tìm ra được gì nữa."
"…"
"Nếu cô muốn săn, ít nhất cũng phải để lại vài lối bẫy. Khi nào cô mới thôi hành động mà không suy nghĩ trước?"
Honeybee cúi thấp đầu, không phản bác lại. Cha Eui-jae lặng lẽ quan sát, nhận ra rằng tính cách bốc đồng của Honeybee cũng không khác gì mình—thường hành động theo bản năng hơn là lý trí. Một cảm giác hối hận nhói lên trong lòng anh.
Cuối cùng, Honeybee ngẩng đầu lên, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. Giọng cô trầm, nhưng chắc chắn.
"Tôi xin lỗi. Tôi đã để cảm xúc lấn át."
"..."
"Lúc đó, tôi nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất... dù thật ra không phải vậy."
"Chỉ cần cô nhận ra điều đó là đủ rồi. Không phải chuyện mà tôi không thể hiểu cho."
Lee Sa-young thở dài nhẹ, bước một bước lùi lại nhưng vẫn giữ khoảng cách gần với Cha Eui-jae. Hắn nghiêng người, bàn tay không báo trước luồn vào trong áo khoác của Cha Eui-jae, chạm vào lưng anh. Tên này… Cha Eui-jae khẽ nhíu mày, cố gắng phớt lờ cảm giác ngứa ngáy khi bàn tay của Lee Sa-young đang như thăm dò, nhưng anh giữ gương mặt bình tĩnh, cố chuyển hướng.
"Trên đường đến đây, cô có thấy con quái vật nào không?"
Honeybee lắc đầu, vẻ mặt thoáng chút bực bội.
"Không, chúng tôi không thấy lấy một con. Kỳ lạ lắm. Cứ như chúng biến mất đúng lúc chúng tôi cần tìm vậy."
Cha Eui-jae gật đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn về khoảng trống phía xa.
"Bên tôi cũng thế. Bên trong lâu đài có quái vật nào không?"
"Không, không có con nào. Cứ như tất cả đều biến mất. Hoặc trốn đi đâu đó…."
"..."
Cha Eui-jae kích hoạt <Mắt Truy Tìm!>. Kỹ năng của anh nhanh chóng quét qua toàn bộ khu vực. Nhưng ngoài những người đang đứng đây, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống—không cả một con côn trùng nhỏ nhất bò trên mặt đất.
Hai hầm ngục từng tách biệt, giờ đây kết nối với nhau và đã trở thành một vùng đất hoang cằn cỗi, không mang chút sự sống nào. Mọi thứ như chỉ còn lại… một cái vỏ rỗng.
Cái vỏ rỗng?
Suy nghĩ đó len lỏi trong đầu Cha Eui-jae, mang theo cảm giác bất an ngày càng lớn. Các Hầm ngục Bị ô nhiễm vốn tượng trưng cho sự xâm nhập của một thế giới đã hoàn toàn sụp đổ. Và giờ, khi Kẻ Gác Cổng* đã biến mất, sự xâm nhập này sẽ chỉ gia tăng nhanh hơn.
"Nếu thế giới sụp đổ ấy hoàn toàn hợp nhất với thế giới này… thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Cha Eui-jae lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mờ đục phía trên. Tro trắng vẫn rơi lặng lẽ, từng lớp dày phủ lên mặt đất cằn cỗi.
-----
Giờ cao điểm, trạm xe buýt.
Tiếng xe cộ ầm ầm lướt qua con đường đông đúc, nhưng không thể xóa nhòa đi sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm trạm chờ xe buýt. Một người đàn ông trung niên ngồi im lặng trên chiếc ghế dài sờn cũ, đầu cúi thấp, hai vai run rẩy theo từng cơn ho khàn khàn. "Khụ, khụ," âm thanh thô ráp vang lên, như cào xé không gian yên ắng giữa những người xung quanh.
Cơ thể ông co rúm lại, từng hơi thở phát ra như bị mắc kẹt trong lồng ngực. Chiếc áo khoác xám cũ kỹ phủ lấy người ông, nhưng không thể che giấu được vẻ yếu đuối và kiệt quệ hiện rõ trên dáng hình.
Những người đứng gần đó, hầu hết đều đeo khẩu trang, lặng lẽ lùi lại vài bước. Họ không nói gì, nhưng ánh mắt không giấu được sự lo lắng, xen lẫn cảnh giác. Một vài người cúi đầu nhìn điện thoại, cố phớt lờ, trong khi những người khác chỉ liếc nhìn ông một cách kiên dè.
Trên cao, bảng điện tử nhỏ nhấp nháy dòng chữ xanh lục, hiển thị giờ xe buýt và một thông báo quen thuộc:
[Mùa lạnh đã đến. Hãy chắc chắn đeo khẩu trang…]
"Khụ, khụ, khụ!" Vai người đàn ông rung lên dữ dội hơn, từng cơn ho như kéo dài mãi không dứt. Tiếng ho khiến những người đứng gần đó co rúm người, vài người không kìm được mà bước lùi thêm một bước.
Trong đám đông, một người đàn ông trẻ mặc vest chỉnh tề đứng im lặng quan sát. Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ lưỡng lự, như đang cân nhắc xem mình có nên can thiệp hay không. Cuối cùng, sau vài giây ngập ngừng, anh bước đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai người đàn ông trung niên, giọng nói tràn đầy lo lắng.
"Thưa ông, ông ổn chứ…?"
Người đàn ông trung niên từ từ ngẩng đầu lên. Thứ đầu tiên đập vào mắt người mặc vest là chiếc khẩu trang ướt đẫm, dính chặt vào miệng và mũi của ông ta. Một chất lỏng trắng đục chậm rãi nhỏ giọt từ cằm xuống, từng giọt một rơi xuống mặt đất.
Đôi mắt của ông ta… không còn là của một con người. Chúng đục ngầu, trắng xóa, như thể bị che phủ bởi một lớp sương mờ dày đặc.
Và rồi, người đàn ông—hay đúng hơn, sinh vật mà ông ta đã biến thành—há miệng.
"KÉÉÉÉÉÉÉÉT!!!"
Tiếng rít chói tai xé toạc không khí, khiến mọi người trong trạm xe buýt đông đúc đều sững sờ. Người đàn ông mặc vest ngã sụp xuống đất, ánh mắt hoảng loạn. "A, a, aa…." Miệng anh ta run rẩy, tiếng răng va lập cập không ngừng, như thể toàn thân đã bị đóng băng trong nỗi kinh hoàng.
Sinh vật kia bắt đầu vặn vẹo. Cơ thể nó xoắn lại với những cử động méo mó, từng khớp xương phát ra âm thanh kêu răng rắc. Da của nó, vốn xám nhợt nhạt, giờ đây trông như đang bị lột ra từng mảng, để lộ một lớp da trắng nhờn, bóng loáng bên dưới.
Hình dáng con người dần biến mất, thay vào đó là một thứ quái vật kỳ dị, không thể gọi tên.
Và rồi, hàm răng của nó mở rộng, không ngừng, như muốn nuốt trọn tất cả.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.