Ngón tay nhuốm máu của Hong Ye-seong lướt qua không trung, để lại phía sau một dải ngân hà thu nhỏ. Đầu ngón tay dài vẽ một vòng tròn, tạo nên một khối cầu tối tăm với sắc đỏ đe dọa.
“Hãy nghĩ về nó như một trò chơi khổng lồ. Giả sử ngày tận thế là người chơi, và các thế giới là những màn chơi và ngày tận thế là cửa ải phải vượt qua.”
“Cách so sánh này thật là báng bổ,” Mackerel lẩm bẩm.
Phớt lờ lời nhận xét của Mackerel, Hong Ye-seong tiếp tục. Khối cầu di chuyển, nuốt chửng từng ngôi sao trong dải ngân hà.
“Người chơi, phải vượt qua được màn chơi (phải qua ải Ngày tận thế). Đó là mục tiêu và cũng là bản năng của nó. Nhưng có một màn chơi không được vượt qua hoàn toàn—chỉ còn cách hoàn thành một bước nữa.”
Khối cầu đen tối đang di chuyển nhanh chóng bỗng dừng lại trước một ngôi sao. Ngôi sao nhỏ, bị bóng tối nuốt chửng một nửa, dần lấy lại hình dạng, lập lòe mong manh nhưng vẫn sáng.
‘Hong Ye-seong’ chỉ ngón tay về phía Cha Eui-jae. Đó chính là thế giới đầu tiên, nơi J một mình quay ngược thời gian. Thế giới ấy đã thoát khỏi bờ vực sụp đổ nhờ sự hy sinh của anh.
“Vậy, nó* có muốn thử lại không?” (khối cầu)
"…"
“Tất nhiên là có.”
Khối cầu đen tối tiếp tục chuyển động, nuốt chửng hoàn toàn ngôi sao, chỉ để lại những mảnh vỡ. Nó* lơ lửng một lúc rồi tiếp tục tiến về một ngôi sao khác. (quả cầu)
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Từ từ nhưng chắc chắn, mảnh vỡ bắt đầu khôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/768956/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.