Bà nội hắn khi ăn cơm thường không bao giờ động đũa, chỉ lặng nhìn con cháu cũng thấy no rồi. Huỳnh Nam Phong vốn không đồng tình, bây giờ mới hiểu được cái gì gọi là thấy người thương ăn no bản thân cũng ấm bụng.
- "Ăn thêm thịt bò xào đi."
- "Cậu chưa ăn miếng bánh chưng nào đâu, Tết mà không ăn bánh chưng thì còn gọi gì là Tết nữa."
- "Cơm cúng mang tài lộc, được các cụ phù hộ, ăn đi."
Con mình mang lộc nhà đi tặng zai lạ phải làm sao đây?
Huỳnh Chí Minh đần mặt một hồi, thấy thằng cháu thường ngày chẳng quan tâm ai nổi một cái gắp thức ăn chất cao như núi vào bát người bên cạnh.
Cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy.
- "Có muốn uống coca không?"
Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn:
- "Có người cứ nhìn chằm chằm tôi trong lúc ăn, gượng gạo không ăn nhanh được."
Câu này rõ ràng là đang bảo hắn ăn cơm đi, đừng ngắm nữa. Huỳnh Nam Phong ngượng nghịu, vừa quay đầu, người kia nhả thêm một câu:
- "Nhưng không nhìn thì nuốt không trôi."
Huỳnh Thanh Tâm: Vãi đ-ụ! Ở đây còn có người già và trẻ em chưa đủ 18 tuổi, hai người có thể thôi ném cơm chó thành thạo thế không?
- "Chiều nay có đi chùa với mọi người không?"
Người phụ nữ tóc điểm trắng, khuôn mặt phúc hậu ngồi cạnh Huỳnh Chí Minh hỏi.
- "Dạ có ạ."
Tô Khánh Mai mỉm cười ôn hoà. Bà là dâu trưởng, cũng chính là vợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-sen/2654463/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.