Trước khi đi, bà nội đã nhét cho hắn bốn cái bánh chưng to vật, một nải chuối, đống thịt nướng và một con gà còn nguyên! Huỳnh Nam Phong khách khí từ chối một hồi mới giảm bớt được 2 cái bánh chưng và một con gà, đổi lại phải mang một ít bánh kẹo về.
- "Hết Tết chúng mày đi rồi, ở nhà chỉ còn tao với bác mày, làm gì có ai ăn bánh kẹo? Mang hết về Hà Nội đi, cho cả thằng út nữa."
- "Lát con sẽ đưa cho chú ấy sau ạ." Huỳnh Nam Phong gãi gãi đầu: "Giờ con sang thăm bà ngoại, lát nữa còn quay lại đi nhờ xe chú út, tí nữa con về con lấy."
Người phụ nữ nhuộm răng đen bóng vỗ vai hắn, khàn khàn giọng:
- "Nhất định phải mang hết đi đấy nhé."
- "Vâng."
Bà cười khổ, khuôn mặt nhăn nheo co quắp lại, híp đôi mắt hiền hậu nhìn đứa cháu khôi ngô tuấn tú:
- "Bà cũng chẳng biết bao giờ bà đi theo ông và bố con, sống 85 năm trên đời có một đứa cháu ngoan ngoãn như thế này không còn hối tiếc. Thời gian không còn nhiều, ngày đoàn tụ với ông nó không còn xa nữa rồi."
Huỳnh Nam Phong giãy nảy:
- "Bà đừng nói vậy! Giờ phải cố gắng giữ gìn sức khỏe chứ!"
- "Bà sẽ cố." Người phụ nữ ngước đầu lên nhìn hắn, hai tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn: "Sinh lão bệnh tử là thứ ai rồi cũng phải trải qua, chỉ mong sau này con cháu nhà họ Huỳnh làm ăn phát đạt, cầu được ước thấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-sen/2654464/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.