Huỳnh Nam Phong ngẩng đầu, đen mặt nói:
- "Trẻ con không được uống rượu."
- "Tôi đã 18, cậu cũng 18, có gì mà không được?" Nguyễn Bảo Uyên hớp một ngụm vang đỏ, kiếm môi: "Không tệ đâu, mặc dù không ngon bằng loại rượu tôi từng uống trước kia."
- "Trước kia?"
- "Lúc còn ở phủ cũng uống."
Huỳnh Nam Phong chau mày:
- "Từ bao giờ?"
- "Chắc tầm năm 14, 15 tuổi gì đó." Cậu đặt ly xuống, nhẹ giọng đáp: "Tha cho tôi đi, tôi nhịn đến bây giờ mới dám uống trước mặt cậu đấy."
- "Không cho." Huỳnh Nam Phong vươn người muốn dành lấy chai rượu vang từ tay cậu, trả cho người phục vụ, Nguyễn Bảo Uyên nhanh nhẹn cướp lấy.
- "Tôi đã 18 tuổi, tôi biết tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, pháp luật không cấm công dân 18 tuổi uống rượu."
Huỳnh Nam Phong hừ lạnh, muốn kiếm cớ gì đó giật lại đống cồn trên tay. Hắn hậm hực khoanh tay, như nghĩ ra gì đó đột ngột nhoài người, dí sát mặt cậu:
- "Người xưa tính tuổi bằng lịch âm!"
Nguyễn Bảo Uyên rụt vai, thấp giọng hỏi:
- "Thì sao?"
- "Nghĩa là cậu mới 16 tuổi thôi chứ không phải 18 tuổi!"
Nguyễn Bảo Uyên: "???"
Nếu là bình thường, cậu sẽ bật lại ngay lập tức nhưng sự khác nhau giữa lịch âm với lịch dương và bản thân vậy cũng không biết mình sinh ngày nào, bao nhiêu tuổi, có hơi chột dạ.
- "Đưa đây."
Nguyễn Bảo Uyên ngoan ngoãn đưa chai rượu vang đắt lòi mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-sen/2654471/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.