Hai người họ đứng trên đỉnh đồi, ngước mắt nhìn xuống phía dưới.
- "Có vẻ cao đấy."
Huỳnh Nam Phong nuốt nước bọt, cảm thán.
Dưới chân bọn họ là thảm cỏ xanh mướt còn đọng sương đêm. Chung quanh cây cối khắp nơi, tầng tầng lớp lớp chỉ để lộ ra một khoảng đất trống làm chỗ trượt cỏ. Hai bên cành lá xum xuê, cách đó không xa còn có một gia đình đang tụ tập dưới tán cây trò chuyện rôm rả.
Từ khu nghỉ dưỡng bắt xe tới đồi chỉ mất 15 phút, giá thành cũng không đắt đỏ.
- "Đúng là cao thật."
- "Sợ sao?"
- "Không sợ, hồi nhỏ tôi từng thử một lần, có lẽ đứng từ trên nhìn xuống trông cao thật, lúc trượt sẽ không cảm thấy sợ nữa."
Nguyễn Bảo Uyên lặng thinh không đáp, dõi theo bóng lưng hắn đang lúi húi mua vé dưới tán cây.
Đồi lặng gió, dang tay đón nắng vàng. Cậu vươn tay chắn thứ ánh sáng chói loà khiến người ta nhức nhối. Nguyễn Bảo Uyên ngoảnh đầu, thấy Huỳnh Nam Phong một tay kéo tấm ván đen sì về phía cậu.
- "Đi chung hả?"
- "Còn muốn thế nào nữa?" Huỳnh Nam Phong há miệng: "Trượt một mình có mà ngã lộn cổ."
- "Nhưng có máng đơ..."
Cậu chưa kịp nói hết câu, hắn đã vươn tay xốc người đặt lên ván còn bản thân leo ra phía sau, áp ngực lên lưng Nguyễn Bảo Uyên, với tay bám lấy tay cầm phía đầu tấm ván.
Cái tư thế này dị vãi chưởng.
Nguyễn Bảo Uyên khẽ cử động cổ, đầu hắn đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-sen/2654473/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.