Lúc này, Hàn Giang Tuyết ôm đèn cá chép đỏ trong tay, chẳng rõ Yến Phi Độ đang nhớ đến ai mà khóe môi vương ý cười ôn nhu. Nhưng chính y cũng thấy trong lòng có chút vui vẻ không tên.
Chỉ là... đi một lúc, Hàn Giang Tuyết bỗng mở miệng: "Đừng đi theo ta nữa, nhà ngươi đến rồi."
Y chỉ vào cánh cổng lớn một bên, vài gia đinh đã chạy ra, chuẩn bị dắt ngựa cho Yến Phi Độ.
Yến Phi Độ bấy giờ mới làm bộ chợt nhớ ra: "Thì ra là nhà ta."
Thấy Yến Phi Độ vẫn không có ý định xuống ngựa, Hàn Giang Tuyết liền quay sang mấy gia đinh, nói—
"Dắt hắn đi đi, ngày mai còn phải lên triều đấy."
Hàn Giang Tuyết hừ một tiếng, phân phó cho đám gia đinh.
Yến Phi Độ nghĩ, à, thì ra hắn còn đảm nhiệm chức vụ ấy. Vậy chẳng phải có nghĩa là hắn có thể vào cung sao?
Vào cung sớm một chút, tìm được mẹ của Hàn Giang Tuyết, sau đó là có thể thoát khỏi nơi này rồi.
Tuy trong lòng đã có kế hoạch, nhưng Yến Phi Độ vẫn chưa rời đi. Hắn chỉ lặng lẽ vươn tay về phía Hàn Giang Tuyết.
Hàn Giang Tuyết ngẩn ra: "Làm gì vậy?"
Không rõ là phản xạ vô thức hay do bản thân muốn thế, Hàn Giang Tuyết cũng đưa tay ra.
Hai người vẫn còn đang cưỡi ngựa, Yến Phi Độ hơi nghiêng người về phía trước, dải dây buộc tóc đỏ rực từ vai hắn trượt xuống, rơi nhẹ trên vai Hàn Giang Tuyết.
Mũi Hàn Giang Tuyết như phủ đầy hơi thở nóng bỏng của Yến Phi Độ, y hơi nghiêng về sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777149/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.