Một lúc sau, thiếu niên vận y phục bạc trắng bước ra, thắt lưng cùng màu, mái tóc còn ướt đẫm, nhìn chẳng khác nào nhành ngọc lan mới sinh ra giữa nhân gian, hương thơm dịu nhẹ, trong trẻo như ánh trăng đầu thu.
Chỉ là, vừa bước ra, Hàn Giang Tuyết đã thấy Yến Phi Độ vẫn đứng ở hành lang phía trước, chưa hề rời đi.
Vừa thấy y lộ diện, Yến Phi Độ liền ngoảnh đầu lại, như thể muốn nói điều gì đó.
Trong lòng Hàn Giang Tuyết khẽ căng thẳng, lập tức nói:
"Ta với ngươi không có gì để nói cả!"
Chữ "cả" kia bật ra nghe như kiểu thiếu niên đang giận dỗi, Hàn Giang Tuyết cũng hận cái tật nói năng lộn xộn của mình, vội sửa lại:
"Ý ta là, không có gì để nói!"
Yến Phi Độ lại không như Hàn Giang Tuyết nghĩ, không nhân cơ hội nói mấy lời buồn nôn gì đó, mà chỉ nhíu mày, có vẻ như thật sự lo lắng:"Vì sao không lau khô tóc rồi mới ra ngoài?"
"Ta... ta đang định đi hong tóc......"
Hàn Giang Tuyết vừa dứt lời, đã thấy Yến Phi Độ mỉm cười bước tới.
"Vừa hay, ta cũng định đi."
Thế nhưng, đầu tóc của Yến Phi Độ rõ ràng khô ráo sạch sẽ, còn được chải chuốt rất gọn gàng. Hàn Giang Tuyết khẽ ho một tiếng, nghiêm giọng nói: "Chúng ta lớn lên cùng nhau, ta cũng không phải muốn làm ngươi mất mặt suốt ngày. Chỉ là, thật sự chẳng có gì để nói với ngươi cả. Hôm nay ngươi không đến Hàn Lâm Viện sao?"
Yến Phi Độ không hề nhớ mình còn phải đi làm: "Có nhất thiết phải đi không?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777148/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.