Hai người gần ăn xong thì lại có tiếng gõ cửa.
Hàn Giang Tuyết đặt đũa xuống: "Để ta đi mở!"
Yến Phi Độ đưa tay khoác áo ngoài cho y, rồi mới gật đầu: "Đi đi."
Hàn Giang Tuyết mở cửa, liền thấy bên ngoài là một thanh niên mặc thanh sam, đầu còn buộc một dải lụa đỏ, dáng đứng cao gầy như trúc, khí chất ôn hòa, gương mặt tuấn tú dịu dàng, nhìn qua đã thấy gần gũi dễ mến.
"Ngươi là sư đệ mới đến phải không?" Người nọ ôm một vò rượu trong lòng, "Ta là Tống Ngưng Thanh, ở tiểu viện phía sau nhà ngươi. Đây là rượu thanh mai do ta tự ủ, cũng dễ uống, mời ngươi nếm thử một chén."
Tống Ngưng Thanh nói chuyện nhẹ nhàng như gió xuân, ngữ điệu chậm rãi, khiến người nghe bất giác gật đầu theo, cứ như đang đứng dưới gốc cây đào trong ngày nắng dịu.
"Đa tạ... Tống sư huynh, ta... ta là Hàn Giang Tuyết! Đến từ núi Đồ La, là yêu tinh thỏ nhỏ!"
Hàn Giang Tuyết lập tức khai sạch lai lịch của mình, không giấu giếm chút nào.
Tiểu yêu có thể sống đến tuổi trưởng thành đều là bản lĩnh cả, trời sinh đã biết phân biệt người tốt kẻ xấu, cảm nhận được mức độ nguy hiểm và ai là người có thể thân cận.
Thỏ con tuy thích làm nũng, nhưng không phải ai cũng có thể cho y làm nũng được!
Yến Phi Độ thì được.
Bằng hữu của Yến Phi Độ là Hoa Tịch chân nhân thì... không lắm.
Vị Tống sư huynh này — được!
Tống Ngưng Thanh khẽ cong môi cười, nụ cười văn nhã, dáng vẻ như họa. Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777169/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.