Trong một tiểu viện trồng đầy đào và trúc, Hàn Giang Tuyết đang nằm bò trên lan can hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Dường như gần đó có người đang gảy đàn tranh, ban đầu tiếng đàn đứt quãng, nhưng chẳng bao lâu sau đã có tiếng sáo hòa tấu theo, không ngờ lại thành một khúc nhạc trọn vẹn.
Thế nhân thường truyền rằng, đệ tử Đào Hoa Lạc không chỉ tinh thông kiếm đạo, mà cầm kỳ thư họa cũng đều am hiểu.
Rất có dáng dấp ẩn sĩ tu đạo, không màng thế sự.
Hàn Giang Tuyết nhìn bàn tay mình, xòe ra rồi nắm lại, y chưa từng chơi qua nhạc cụ nào, đến thổi lá cây cũng chẳng biết.
Nhưng cho dù không biết, y cũng không còn cảm thấy hoang mang sợ sệt như trước nữa.
Bởi vì sau khi từ tĩnh thất đi ra, Yến Phi Độ dẫn y dạo quanh một vòng, những đệ tử Đào Hoa Lạc đi ngang qua ai nấy đều trầm trồ khen y đẹp, có người phản ứng còn hơi quá khích, không thì một chân giẫm trượt rơi thẳng xuống suối, không thì lập tức lấy phù ra dán, tưởng y là quỷ đến trừ tà, khiến Hàn Giang Tuyết cười đến run cả vai.
Cảm giác bất an khi vừa nhập môn, phút chốc liền bị những con người hiền lành dịu dàng ấy xua tan hết.
Quả nhiên, Đào Hoa Lạc đúng là tiên cảnh!
Các sư huynh ai nấy đều tài hoa xuất chúng, lời nói lại dễ nghe, y thật sự rất thích nơi này!
Hàn Giang Tuyết ôm mặt cười khúc khích.
Yến Phi Độ sau khi tắm xong, đẩy cửa trúc bước ra ngoài.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777168/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.