Hàn Giang Tuyết phát hiện điểm khác biệt chính là... ánh mắt Khúc Hoài Viễn nhìn y giống hệt nhau.
Người xa lạ lần đầu gặp gỡ, ánh mắt thường vô thức quan sát đối phương, ghi nhớ hình dáng vào lòng để sau này dễ nhận ra.
Yêu tinh thì sẽ ngửi mùi khí tức, để dù đối phương biến thành hình dạng gì, bọn họ cũng nhận ra được.
Thế nhưng hiện tại, ánh mắt Khúc Hoài Viễn nhìn Cửu Ly, hay nhìn Hàn Giang Tuyết... đều quen thuộc như nhau.
Khúc Hoài Viễn nhận ra bọn họ. Không chỉ nhận ra Cửu Ly của hiện tại, mà còn nhận ra Hàn Giang Tuyết của tương lai.
"Lão sư, sao ngài lại nhận ra ta vậy?"
Thỏ on nghi hoặc giơ vuốt, bám lấy vạt áo Khúc Hoài Viễn.
"Người cũng quay về quá khứ rồi à?"
Khúc Hoài Viễn "Ái chà" một tiếng, như thể không ngờ rằng trải qua bao nhiêu lần rồi, lại bị con thỏ con này phát hiện ra sơ hở.
"Người đi bên sông lâu ngày, nào tránh khỏi lúc dính nước, rốt cuộc cũng gặp một lần rồi..."
Khúc Hoài Viễn cúi người xuống, ôm lấy thỏ con.
"Sao ngươi phát hiện ra?"
Hàn Giang Tuyết cười khúc khích, giơ vuốt chỉ vào mắt mình, rồi chỉ sang mắt Khúc Hoài Viễn.
"Ánh mắt của ngài nhìn ta... cứ như quen lắm ấy! Mà thời điểm này, lẽ ra ngài đâu có biết ta là ai?"
Khúc Hoài Viễn khẽ gõ lên trán thỏ con một cái, khẽ than: "Lúc này thì lại thông minh đột xuất."
Nhưng Hàn Giang Tuyết không phải thông minh hơn, chỉ là với những người thân quen, y luôn quan sát rất kỹ, nên mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777185/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.