Thiếu niên Yến Phi Độ siết chặt kiếm trong tay, hơi gật đầu về phía Hàn Giang Tuyết, sau đó liền xoay người đi về phía lò rèn của Giang Đô Xuân Dẫn.
Hàn Giang Tuyết đã lâu không gặp Yến Phi Độ, vội nói với hai vị sư huynh một tiếng "Đợi lát nữa lại đánh", rồi cắm đầu đuổi theo.
"Phi Độ! Phi Độ sư đệ! Chờ ta!"
Yến Phi Độ nghe vậy, quả nhiên dừng lại.
Hắn quay đầu, nhìn Hàn Giang Tuyết đang chạy về phía mình, chắp tay thi lễ: "Lý Tứ sư huynh."
Có lẽ do đã xuống núi nhiều lần, hiện tại Yến Phi Độ khi ứng xử với người khác đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Trầm ổn hơn rất nhiều.
Một người mang hương thơm tựa mật ngọt nhào vào lòng thiếu niên Yến Phi Độ.
Trong đầu Yến Phi Độ lập tức trống rỗng trong chốc lát.
Mà trong khoảng trống ấy, cũng không phải là không có gì nghĩ đến.
"Sư huynh ôm ta làm gì", "Y muốn làm gì", "Ta đã là nam tử trưởng thành", "Trên người sư huynh có mùi bánh ngọt và trái cây", "Y thật nhẹ"...
Từng dòng suy nghĩ tua nhanh như dệt thành một cây đại chùy, hung hăng nện thẳng vào tâm khảm của Yến Phi Độ.
Xưa có chuyện gió xuân một đêm khiến trăm hoa đua nở, Yến Phi Độ nhìn sư huynh trước mặt, dường như cũng cảm thấy bên khóe mắt mình mọc lên vài cành mầm xuân.
"Sư huynh, sư huynh ôm ta làm gì?"
Yến Phi Độ rốt cuộc cũng ép được một câu ra khỏi cổ họng.
"Ôm ngươi thôi?"
Từ sau khi nghe về quá khứ của Yến Phi Độ, Hàn Giang Tuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777187/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.