Yến Phi Độ cùng Thiên Điểm Tuyết và Bích Sinh Ba đi tới tịnh thất ở đầu kia hành lang.
Thỏ con ngồi bệt trên sàn, hai móng ôm lấy bút lông, vất vả lắm mới viết xong một phong thư.
Chỉ là trong lúc viết, Hàn Giang Tuyết vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Nhược Phong đang nằm cách đó không xa, khẽ khàng thở dài.
Triệu Túc Lam hỏi: "Thấy hắn đáng thương?"
Hàn Giang Tuyết như không nghe rõ, chỉ cúi đầu nhìn lá thư trong tay, rồi lại thêm vài nét ở cuối trang giấy.
Đợi đến khi viết xong tất cả, thỏ con mới khẽ lắc đầu.
"Không phải, ta chỉ đang nghĩ, nếu hắn không bước lên con đường này, thì giờ sẽ thế nào."
Hàn Giang Tuyết gấp thư lại, bỏ vào phong bì, rồi ngẩng đầu nói với Triệu Túc Lam.
"Mẹ ta từng nói, Thiên Điểm Tuyết và Bích Sinh Ba là hai đại yêu có tiền đồ nhất đời này của núi Đồ La. Họ từ trước đến nay luôn rất tốt với Nhược Phong. Ta còn nhớ hồi nhỏ, từng thấy Thiên Điểm Tuyết giữa trời tuyết trắng rời núi, hơn nửa tháng sau quay về thương tích đầy mình, là vì ra ngoài tìm thuốc chữa thương cho Nhược Phong."
"Đám yêu sói của núi Đồ La cũng chỉ có ba người bọn họ, nên ta nghĩ, Thiên Điểm Tuyết và Bích Sinh Ba chắc đã xem Nhược Phong như người kế thừa."
"Hồi nhỏ... ta rất ghen tỵ với Nhược Phong."
Thỏ con vươn móng ra, rồi há miệng.
"Hắn có răng nanh sắc bén, có vuốt nhọn, thân hình gầy gò nhanh nhẹn, tính tình lại xấu xa, rất có phong thái yêu tinh."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777206/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.