Sau rèm là một đại sảnh, một bà lão tóc bạc phơ, mặc váy dài màu nâu đậm đang ngồi ngay giữa phòng.
Bà lão ngẩng đầu nhìn qua Yến Phi Độ và Hàn Giang Tuyết, liền nhoẻn miệng cười: "Các ngươi đã có nhân duyên rồi, còn đến đây cầu làm gì? Món này nên dành cho đám độc thân mới phải."
Hàn Giang Tuyết giật mình, vị lão thái này quả nhiên cao minh!
Thỏ con vội vàng lên tiếng: "Nhưng... nhưng mà bọn ta cũng rất cần mà!"
Bà lão liền hỏi lại: "Ngươi không tin vào tương lai của chính mình sao?"
Hàn Giang Tuyết nghẹn lời, chưa biết đáp thế nào thì Yến Phi Độ bật cười, nói: "Tình cảm chính là thứ duy nhất không thể toan tính, bởi thế muốn cầu Thần khấn Phật cũng là điều dễ hiểu."
Hắn liền chắp tay hành lễ với bà lão: "Nếu người có điều kiện, xin cứ nói rõ, tại hạ nhất định không để người thất vọng."
Một góc tay áo Yến Phi Độ khẽ xộc xệch, để lộ ánh kim lấp lánh, rõ ràng là đang chuẩn bị "mua chuộc".
Bà lão nheo mắt, vẫn còn làm bộ làm tịch: "Ta mỗi năm chỉ làm một cái, cái này thì..."
Bỗng nhiên, thỏ con đội một miếng bánh đường nhảy lên bàn, hướng về phía bà lão mà khom lưng vái.
"Cầu xin người đó! Bánh đường của ta, còn cả tiền tiêu vặt của ta nữa, đều cho người hết!"
Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn sáng rực đầy van nài, hai móng vuốt mềm mềm nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay bà lão.
"Lần đầu tiên ta có một thứ thực sự rất muốn có... Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777208/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.