🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có đôi khi, Nguyệt Vô Tận cũng không nhớ nổi bản thân đã sống được bao nhiêu năm rồi.

Thuở ban đầu ở Thiên Ngoại Vân Hải, lão* phong độ tiêu sái, ôn hòa nhã nhặn, rất được người khác yêu mến.

(*)Nguyệt Vô Tận lộ thân phận nên đổi cách gọi.

Những tu sĩ có thân phận giống lão xung quanh, chưa từng nghĩ đến việc kết giao với các tu sĩ địa vị thấp hơn. Nhưng Nguyệt Vô Tận lại khác, lão bẩm sinh đã hiểu cách lợi dụng thế.

"Thế" do người mà sinh, tụ lại, thuận theo số đông, sau đó mới có thể trở thành thứ để lão lợi dụng.

Khi Nguyệt Vô Tận tiến vào Tiên Cung, đảm nhận chức tiên quan, lão mới chỉ 300 tuổi.

Mọi người đều tán thưởng lão tuổi trẻ tài cao.

Nhưng chính Nguyệt Vô Tận cũng biết, bản thân có thể được đề bạt phần lớn là nhờ có người tiến cử.

Không ai hay biết, vị quan phụ trách xét duyệt chức vụ ấy có một người đệ đệ tư chất bình thường.

Mà Nguyệt Vô Tận lại có quan hệ không tệ với vị đệ đệ kia.

Sau khi vào Tiên Cung, Nguyệt Vô Tận bắt đầu tra cứu các điển tịch được cất giữ, đồng thời âm thầm quan sát những kẻ có mặt trong Tiên Cung.

Có một vị đại năng Độ Kiếp kỳ suốt ngày say khướt, không dám đối mặt với thiên kiếp sắp đến.

Hắn biết bản thân không thể vượt qua, bởi vậy ngày ngày phát điên, rền rĩ gào thét.

Người ngoài nhìn thấy đều không khỏi than một câu: Thật đáng thương.

Nhưng Nguyệt Vô Tận thì ngoài mặt phụ họa, trong lòng lại nghĩ: Thật xấu xí.

Người có thể nghĩ như vậy, không chỉ là vì lão không thể đồng cảm, mà còn bởi lão cho rằng bản thân tuyệt đối sẽ không rơi vào hoàn cảnh thảm hại như thế.

Thiên Ngoại Vân Hải đã bao nhiêu năm chưa có ai vượt kiếp phi thăng, chuyện này gần như đã trở thành tâm ma của tất cả mọi người.

Nếu nói thế hệ trước vì bỏ lại chúng sinh mà mưu cầu sinh tồn, bị xem là bất nhân bất nghĩa, vậy những kẻ trẻ tuổi sau này thì sao?

—— Bị nuôi dưỡng đến hỏng rồi.

Chức vị của Nguyệt Vô Tận càng ngày càng cao, những kẻ lộ ra bộ mặt xấu xí trước mắt lão cũng càng lúc càng nhiều.

Tất cả bọn họ đều không thể đối diện với cái chết của mình.

Nếu không bị người khác ngăn cản, đến khi thiên kiếp giáng xuống, có khi bọn họ còn muốn lao vào đám đông, mong núp dưới thân người khác mà trốn thoát kiếp nạn này.

Thật xấu xí.

Nguyệt Vô Tận nghĩ vậy, trong lòng lại càng khinh thường đám lão già kia.

"Ta nhất định có thể phi thăng."

Nguyệt Vô Tận tự cho rằng bản thân không giống bọn họ.

Chỉ là... đến ngày lão trở thành tiên sư, thiên kiếp của lão cũng đến.

Sao có thể như vậy?

Mấy ngàn năm qua, lão vẫn chưa tìm được cơ hội phi thăng, thoát khỏi giới này?

Nhớ lại những đại năng trong ký ức, kẻ nào cũng lộ vẻ mặt thảm hại, Nguyệt Vô Tận run rẩy ngón tay, trong lòng dâng lên nỗi sợ vô biên.

Tu sĩ sống lâu, đó là điều ai cũng biết.

Nhưng sống lâu không có nghĩa là trường sinh.

Trong tưởng tượng của phàm nhân, nếu đã sống đến cả ngàn năm, có lẽ cũng thấy chán, thấy mệt, kết thúc sinh mệnh cũng không sao.

Nhưng Nguyệt Vô Tận thì khác, đời lão còn có truy cầu, lão còn muốn sống tiếp!

Vì để tiếp tục sống, Nguyệt Vô Cùng bắt đầu lợi dụng địa vị cao của mình, lợi dụng cái gọi là "thế", bắt đầu kéo dài sinh mệnh.

Tiên Cung đã rất lâu rồi không thay tiên sư.

Lần đầu tiên giết người, Nguyệt Vô Tận cứ ngỡ bản thân sẽ hối hận, sẽ đau đớn, vậy mà đến cuối cùng, lão lại phát hiện mình hoàn toàn không có cảm giác gì.

Lão chỉ thấy hình ảnh phản chiếu trong gương của chính mình dần trở nên thẳng thắn, làn da căng đầy, nếp nhăn trên gương mặt được xóa mờ, một lần nữa quay về trạng thái đỉnh phong.

Nguyệt Vô Tận muốn sống tiếp.

Lão đã đi vào con đường gọi là "tà đạo", trở thành một quái vật bị thế gian khinh rẻ. Nếu không thể đạt được một kết quả, lão không thể cam tâm chịu đựng tất cả những điều này.

Tuy nhiên, bao năm qua, Nguyệt Vô Tận không phải chỉ một mực vùi đầu vào chuyện kéo dài mạng sống, mà chẳng làm gì khác.

Không ai hay biết, kiếm thuật của Nguyệt Vô Tận cũng chẳng hề tầm thường.

Ai chưa từng mộng tưởng một ngày vung kiếm hành tẩu thiên hạ, tiêu dao ân oán?

Ngay lúc Nguyệt Vô Tận vung tay triệu kiếm, Hàn Giang Tuyết lập tức thẳng lưng, trong nháy mắt cảm nhận được sát ý dày đặc tỏa ra từ thân thể đối diện.

Yến Phi Độ khẽ đưa tay vu.ốt ve y một cái. Dù trong lòng Hàn Giang Tuyết trăm mối không nỡ, y vẫn ngoan ngoãn nhảy xuống đất, lui ra ngoài.

Đây là trận chiến giữa Yến Phi Độ và Nguyệt Vô Tận.

Kẻ đứng đối diện kia, không chỉ là Nguyệt Vô Tận, mà còn là tâm ma nghìn năm của Yến Phi Độ.

Tố Huyền Trần đứng cạnh Hàn Giang Tuyết, đưa tay về phía y. Hàn Giang Tuyết thuận thế dọc theo cánh tay ấy, nhảy lên vai hắn ta.

Khóe mắt Nguyệt Vô Tận liếc thấy cảnh tượng này, liền bật cười lạnh.

"Là ta tính sai rồi, ngươi vậy mà cũng có quan hệ với Long tộc. Đám rồng kia vốn cao ngạo, máu lạnh, chỉ nhận lợi ích, không rõ ngươi đã hứa hẹn điều gì mà bọn chúng lại phản ta."

Nếu không có Hàn Giang Tuyết, Yến Phi Độ quả thực sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với Long tộc.

Nguyệt Vô Tận cũng chẳng ngu đến mức chưa điều tra đã chọn hợp tác.

Nếu mọi chuyện đúng như dự tính hôm nay, Yến Phi Độ sẽ phải đồng thời đối đầu với Tố Huyền Trần và Nguyệt Vô Tận.

Nhưng lại có Hàn Giang Tuyết ở đây.

Con thỏ con kia vốn không chủ động kết giao những kẻ có thể giúp ích cho mình, mà là luôn trao ra thiện ý trước: "Ngươi thấy ta được chứ? Hì hì, ta cũng thấy ngươi không tệ, làm bạn nha!"

Dù Tố Huyền Trần chưa từng nói ra hai chữ "bằng hữu", nhưng trong lòng hắn ta, Hàn Giang Tuyết đã là một người bạn không thể thiếu.

Vì vậy, vào ngày nghe người Long tộc yêu cầu hắn ta phục tùng điều động từ Thiên Ngoại Vân Hải, phản ứng đầu tiên của hắn ta là: Chẳng lẽ muốn ta đối đầu với Yến Phi Độ?

Dù phải đối đầu thật, Tố Huyền Trần cũng chẳng hề sợ hãi.

Chỉ là...

Nghĩ tới con thỏ con lúc nào cũng mềm mại, cười hì hì đứng bên cạnh Yến Phi Độ, Tố Huyền Trần hiểu rằng, nếu hắn ra tay bừa bãi, con thỏ ấy chắc chắn sẽ buồn.

... Có khi đến bạn bè cũng không làm nổi nữa.

Nghĩ tới khả năng ấy, sau khi mấy tên Long tộc uống rượu rời đi, hắn ta liền lặng lẽ lên bờ, lần đầu tiên đến bái phỏng Sương Thiên Hiểu Giác.

Lúc Hàn Giang Tuyết ra mở cửa, y vẫn còn đang ăn kẹo hồ lô, ba cánh môi dính đầy lớp đường.

Thấy Tố Huyền Trần đến, Hàn Giang Tuyết lập tức giơ xâu hồ lô lên: "Tố Hãm Thủy Quân! Ngài biết chúng ta làm kẹo hồ lô nên cố ý tới đúng không?"

Tố Huyền Trần nhìn xâu kẹo hồ lô đã bị ăn mất một nửa, lại ngẩng đầu nhìn Yến Phi Độ đang đứng phía sau, khẽ cười nói: "Ta vốn là tới bàn chuyện chính, nhưng vừa hay có thể vừa ăn hồ lô, vừa bàn việc cũng được."

Sau khi vào trong, Tố Huyền Trần ăn hồ lô làm từ sơn tra, đồng thời nói rõ sự ủy thác của Long tộc với Yến Phi Độ.

"Long châu ta muốn có, nhưng ta cũng không muốn đối đầu với ngươi."

Tố Huyền Trần ăn xong một xâu, lại cầm thêm một xâu nữa, Hàn Giang Tuyết nghiêm túc đề cử: "Ăn thử vị đào ấy!"

Yến Phi Độ nghe vậy liền cười nói: "Việc ấy đâu có khó, ngươi cứ đáp ứng như thường là được. Chỉ cần đến cuối cùng, cùng ta đối phó Thiên Ngoại Vân Hải, long châu sẽ là của ngươi, ngươi cũng chẳng cần đối địch với ta. Quan trọng hơn cả là... với cái phẩm hạnh của đám Thiên Ngoại Vân Hải, Thủy Quân nhìn một cái cũng đã bẩn mắt rồi."

Thế là, lúc Hàn Giang Tuyết ăn hết một xâu kẹo hồ lô, chuyện lớn như vậy lại được bàn xong nhẹ nhàng như thế.

Có điều, cuối cùng Tố Huyền Trần lại mỉm cười hỏi: "Như Ý Tiên Tôn là không muốn làm địch với ta, hay là... sợ làm địch với ta?"

Giống như hầu hết giống đực, bản tính hiếu thắng là chuyện tất yếu, dường như không phân cao thấp thì không yên lòng.

Yến Phi Độ đáp: "Là cái trước, không phải cái sau."

Mà con thỏ con với cái miệng đầy đường lúc này lại giơ chiếc que trúc ăn sạch trơn lên, chiu mi hô lớn: "Hai người mà đánh nhau, ta sẽ... ta sẽ trừng phạt các ngươi!"

Ôi chao, con thỏ con dữ quá đi, ai còn dám đánh nhau trước mặt ngươi nữa chứ?

Quả nhiên, mọi chuyện sau đó đều diễn ra đúng như Yến Phi Độ dự liệu.

Thiên Ngoại Vân Hải chỉ có một người trốn thoát và hắn đã triệu gọi Tố Huyền Trần.

"Nếu như có sơ suất gì... Dù sao mấy tên như giòi bọ ấy, luôn rất dai dẳng. Nói không chừng lúc ở dưới đất không kịp ra tay kết liễu, để hắn thừa cơ trốn thoát. Đến lúc ấy không còn ai trợ giúp, hắn chỉ có thể gọi ngươi. Ngươi chỉ cần giả ý đồng ý, giữ chân hắn lại là đủ."

Tố Huyền Trần nhớ lại những lời trước đây Yến Phi Độ đã nói, không khỏi thầm than trong lòng: Người này quả thực tính toán đến từng nước một, mọi khả năng đều được cân nhắc chu toàn.

Cùng người như thế đánh cờ, hẳn là chẳng có gì thú vị, mọi đường cờ đều đã bị hắn đoán trúng.

Tố Huyền Trần nhìn về phía trước, Hàn Giang Tuyết thì siết chặt thanh kiếm còn chưa rút ra khỏi vỏ.

Nguyệt Vô Tận đã triệu xuất kiếm của mình, rõ ràng không còn ý định đào tẩu.

Phía trước là Yến Phi Độ, phía sau là Tố Huyền Trần, lại thêm con thỏ con với kiếm đạo quỷ dị, muốn chạy thì cũng chẳng thoát được bao xa, chi bằng giết sạch bọn nghiệt chướng này, mở đường máu mà đi!

"Việc ta hối hận nhất trong đời này," Nguyệt Vô Cùng mỉm cười nhạt, từng lời như mũi nhọn chọc thẳng vào thần kinh Yến Phi Độ, "Chính là khi đó không sớm mời ngươi, vị Tiểu Bồ Tát này, giúp ta vượt qua thiên kiếp."

"Lúc ấy ngươi nhỏ như vậy, nhìn thấy cảnh tượng ấy chắc là bị dọa sợ rồi? Nhưng nếu coi đó như một phần trong hành trình tu luyện, thả lỏng tâm thần, cũng chẳng đáng sợ đến thế đâu."

"Giờ đây nhân gian này cũng vậy thôi, nhìn thì rộng lớn là thế, nhưng trong mắt tiên nhân, có lẽ cũng chỉ là một vũng nước nhỏ nhoi."

Nguyệt Vô Tận giơ tay làm động tác dùng chén múc nước, đưa lên miệng, trên mặt tràn ngập tà khí: "Tiên nhân nhìn trần thế, chẳng khác nào ngắm rượu trong chén. Ta dùng linh khí phàm trần, dùng huyết cốt Bồ Tát, cũng chỉ như tiên nhân uống rượu, tự lấy mà thôi."

Thái dương Yến Phi Độ nổi gân xanh, sắc mặt tuy không có biểu cảm gì, nhưng hiển nhiên đã bị mấy lời vừa rồi chọc giận.

Trường kiếm xuất vỏ, vẫn nhanh đến mức khó ai nhìn rõ, song Nguyệt Vô Tận vốn chẳng cần nhìn rõ làm gì.

Lão cố ý nói ra những lời kia, chính là để chờ Yến Phi Độ rút kiếm.

Nguyệt Vô Tận đã sớm dựng lên kết giới bằng kiếm khí quanh thân, khác với kiếm đạo của người thường, lão chưa từng đặt tên cho kiếm đạo của mình.

Chỉ có hai chữ "Tham lam" là tạm đủ để hình dung.

Bất kỳ ai hướng kiếm về phía lão, kiếm khí ấy liền như trâu đất xuống biển, tiến không được, lùi cũng chẳng xong, lập tức bị lão bắt lấy, trút sạch linh lực, để lão tùy ý lăng trì!

Thế nhưng, kiếm của Yến Phi Độ lại không dừng lại.

Vị tiên tôn hồng y ấy, trường kiếm sắc bén xé toạc tầng tầng kết giới màu đen, vậy mà trực tiếp va vào kiếm của Nguyệt Vô Tận!

"Ha, thứ này cũng xứng gọi là kiếm?"

Yến Phi Độ cười lạnh, chỉ khẽ điều chỉnh hơi thở, sau đó liền cùng Nguyệt Vô Tận trực tiếp lấy tu vi đối đấu, thô bạo mà đơn giản!

"Thứ đạo chẳng có quy tắc, đến cả bản thân cũng chẳng tin được ấy, làm sao đấu nổi với ta? Kiếm đạo của ta tên là 'Vô Xá' – một khi rút kiếm, kẻ địch đều không được tha thứ! Tham dục? Dã tâm? Chấp niệm? Ngươi cầu ta xá miễn thế nào được?!"

Tố Huyền Trần "Ối" một tiếng, bị khí tức cường đại trên người hai người kia ép lùi mấy bước, tránh bị cuốn vào trận chiến. Hắn ta còn định nghiêng đầu vận linh lực hộ thân cho Hàn Giang Tuyết, kết quả phát hiện luồng linh lực cuồng bạo kia toàn bộ đều tự động né đi, không hề xâm phạm y.

"Thuỷ quân! Ngài đừng sợ, chẳng có gì đâu, ta sẽ bảo vệ ngài!"

Hàn Giang Tuyết giơ kiếm nhỏ, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào trung tâm cơn lốc.

Tố Huyền Trần như mới phát hiện Hàn Giang Tuyết đã lợi hại đến mức này, không khỏi bật cười.

"Đa tạ, bất quá chuyện này... e là rất nhanh sẽ kết thúc thôi."

Tuy lúc này linh lực bạo động khiến gió mây biến sắc, trăm dặm quanh đây mây đen cuồn cuộn, thú chạy chim bay tán loạn, nhưng bất cứ ai cũng nhìn ra được sự ung dung nhàn nhã của Yến Phi Độ.

"Tiên sư, bao năm qua ta luôn xem ngươi là đối thủ duy nhất. Nhưng giờ mới phát hiện, ngươi thật sự... chẳng ra gì. Không hiểu tu hành, tu vi thì chắp vá tứ tán mà có. Nếu thật sự đã bước vào tà đạo, vậy thì cũng nên thi triển mấy loại tà pháp yêu dị hơn chút cho ta xem thử chứ?"

Yến Phi Độ vung kiếm, lại như xé rách hồn phách đối phương, dùng kiếm một chút một chút mà tách linh lực và tu vi của đối phương ra!

Độ kiếp, phân thần, nguyên anh...

Nguyệt Vô Tận không chịu nổi linh lực va chạm, phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn ra từ làn da nứt toác!

Yến Phi Độ nhìn trời đất đỏ máu, thầm nghĩ: thì ra máu của lão cũng là đỏ.

"Linh huyết Bồ Tát tẩy thân ta, từ bi, từ bi."

Yến Phi Độ lặp lại câu nói từng nghe thuở nào.

Cánh tay cầm kiếm của Nguyệt Vô Tận nứt ra ngay tại chỗ, da thịt, xương trắng bên trong lộ ra rành rành!

"Thiện cốt Bồ Tát thêm vào thân ta, từ bi, từ bi." Yến Phi Độ lại nói.

Mũi kiếm trong tay hắn xoay nhẹ, vậy mà lại trực tiếp đánh nát trường kiếm đen sì trong tay Nguyệt Vô Tận, đâm thẳng vào linh đài của đối phương!

"Thần hồn Bồ Tát nhập vào thân ta, từ bi, từ bi."

Ba câu Bồ Tát vừa dứt, Yến Phi Độ liền hạ sát chiêu!

Một lần trả hết tội nghiệt bao năm Nguyệt Vô Tận gây ra!

Thế nhưng, chỉ nghe "ầm" một tiếng dữ dội, dưới chân hai người bỗng nứt ra một cái động lớn!

Nguyệt Vô Tận cười lạnh: "Phong ấn đã vỡ, cho dù phải chết... cũng phải kéo ngươi chết chung!"

Thì ra chân thân lão đến nơi này, vốn đã sớm quyết định phải mở một phong ấn, và nơi đây chính là nơi phong ấn ấy tọa lạc!

Tuy hành vi không bằng Yến Phi Độ, nhưng tu vi dù sao cũng hấp thụ từ rất nhiều người khác, e là đã lén chia một phần linh lực ra để giải phong ấn rồi!

Yến Phi Độ và Nguyệt Vô Tận cùng rơi vào hố sâu đen kịt kia, Hàn Giang Tuyết không nói một lời, lập tức chạy về phía đó!

Trong động chẳng có lấy một tia sáng, nhưng thì sao?

Hàn Giang Tuyết cứ thế nhảy thẳng vào trong! Không chút do dự!

Tố Huyền Trần thấy vậy, đưa tay đỡ trán, để lại một đạo pháp ấn truyền tống ngoài động, rồi cũng theo con thỏ con ấy mà nhảy vào trong.

Không bao lâu sau, dân chúng các trấn xung quanh đều thấy kim quang phá tan tầng tầng mây đen.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.