Hôm ấy động phòng, thực ra bên ngoài động vẫn náo nhiệt vô cùng.
Đám tiểu yêu chưa hiểu chuyện còn muốn rủ Hàn Giang Tuyết ra chơi tiếp, kết quả bị giới trận chặn lại.
Đệ tử Đào Hoa Lạc nào cố tình quấy phá, định ghé tai nghe trộm, lập tức bị giới trận đánh cho lật mặt, bay ngược ra ngoài.
Lũ mèo con ban đầu còn uống rượu vui vẻ, đến khi phát hiện đã qua một ngày một đêm mà trong phòng vẫn chưa yên, liền rủ nhau chồng người leo lên cửa sổ nhìn trộm, lại vẫn bị giới trận chắn lại.
...Đây là cái thứ cầm thú gì vậy! Vì để động phòng mà bày ra trận pháp y như di tích thượng cổ thế này!
"Cầm thú!" Đại ca Hổ Ngọc Chung giận dữ mắng.
Tiểu hồ ly ngồi nghe bên cạnh cũng lặp lại một câu: "Cầm thú!"
Con chim nhỏ trên cây đang rỉa lông cũng phụ họa: "Cầm thú~ chiu!"
Thế là hai chữ "cầm thú" này, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp núi Đồ La.
Đám đại yêu còn đang uống rượu, cũng không khỏi tặc lưỡi lắc đầu: "Áp chế bao nhiêu năm, tích tụ lớn đến vậy sao!"
Mà vị cầm thú Yến Phi Độ lúc này đang cho Hàn Giang Tuyết uống nước.
Trong màn sa đỏ, thiếu niên thút thít nức nở: "Ta mệt quá rồi..."
Yến Phi Độ thương tiếc hôn nhẹ lên ấn đường của Hàn Giang Tuyết: "Nhưng chính em cũng không chịu nghỉ mà."
Đôi mắt của Hàn Giang Tuyết đã khóc đến sưng húp, bầu mắt và đuôi mắt đều ửng đỏ từng mảng nhạt đậm.
"Thời kỳ phát tình thật đáng sợ!"
Yến Phi Độ vừa định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777231/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.