Thẩm Mạc thấy hòathượng thì nhíu mày, không tự chủ được buông tay. Mất đi sự nâng đỡ,bánh xe lại tiếp tục trượt, Giang Tiểu Tư a một tiếng, lại ngã ngồixuống đất, nhăn nhó xoa mông.
Mặt Thẩm Mạc không đổi sắc: “DiệcHưu đại sư, tôi thừa nhận tự ý lấy Tử Âm Văn Chương khỏi Trấn Dã Tự làkhông đúng, nhưng cũng vì phải tróc quỷ trừ yêu, cũng không phải dùngvới mục đích xấu. Cũng dùng xong rồi, tôi đã bảo Khấu Đan mang trả lạicho ông.”
Giang Tiểu Tư cúi đầu che miệng cười trộm, “Nhất Hưu”đại sư, ha ha ha. (Tiểu Tư nghe nhầm, hoặc xuyên tạc, Nhất Hưu là nghỉngơi 1 lát)
Diệc Hưu vung tay áo bào, ném một thứ gì đó xuốngđất, thứ lăn lóc trên đất mấy vòng kia chính là Tử Âm Văn Chương mà lầntrước Tiểu Tư đã nhìn thấy Thẩm Mạc dùng để câu hồn phách của Diệp Miêura.
“Cái này là đồ giả.” Vẻ mặt DIệc Hưu tràn ngập giận dữ. Từngười ông lúc này hề toát vẻ từ bi hòa ái như những người xuất gia khácmà trông mày sắc trán rộng, khí thế bừng bừng, ánh mắt cực kì sắc bén.
“Giả?” Thẩm Mạc và Giang Tiểu Tư đều sửng sốt.
Giang Tiểu Tư vội vàng cầm lên xem, cẩn thận kiểm tra, đúng là chất liệu rấttốt, nhưng nếu so sánh với Tử Âm Văn Chương rực rỡ linh quang đã nhìnthấy lần trước, vật này cũng chỉ là phàm tục. Hơn nữa, những bức họakhắc xung quang vật này rất thô cứng, nếu Thẩm Mạc cầm vào, tuyệt đốikhông thể không nhìn ra. Nếu Diệc Hưu đại sư nói không sai, khả năng duy nhất là bị đánh tráo trong thời gian ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoat-cot-huong/1256129/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.