“Ồ, người chơi bạch kim cơ đấy.”
Sau một hồi im lặng, Tiếu Kha Ngải huýt sáo, “Đúng là con cưng của ông trời.”
Lâm Kiều: “…”
“Sao lại có người chơi bạch kim được!”
Trần Hành không dám tin nói, “Tôi biết rồi, cậu chính là cướp đoạt giả! Cậu nhất định là cướp đoạt giả!”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của những người xung quanh đều lập tức thay đổi. Lâm Kiều hờ hững nhìn thẳng về phía hắn: “Nếu như tôi là cướp đoạt giả, tôi sẽ không đề xuất ra cách này để làm lộ ra thân phận của mình.”
“Đây chính là người chơi bạch kim đó, “
Tiếu Kha Ngải cười nhạo nói, “Cướp đoạt giả là loại người cấp thấp, sao có khả năng trở thành người chơi bạch kim được?”
Trần Hành nói: “Vậy cậu chính là ác ma! Nơi này chỉ có cậu là đặc biệt nhất, ai biết được có có phải là —— “
Hắn bỗng dưng im bặt đi, giống như nhận ra mình đã nói ra một điều không nên nói, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ.
“Không, tôi không có ý nói cậu là ác ma, tôi thực sự không có —— “
Nhưng mà đã quá muộn, bởi vì giọng nói lạnh băng của “Nó” đã vang lên: “Sai.”
“Nó” vừa dứt lời, cả người Trần Hành giống như bị hàng nghìn lưỡi đao đâm vào người, trên cơ thể nứt ra rồi vô số vết máu… Một giây sau, “Oành” một tiếng mà nổ tung, người đứng gần Trần Hành nhất bị máu thịt bắn đầy mặt, hắn ta sửng sốt một chút, sau đó lập tức hét lên.
“A!!”
Trần Hành đã không thấy đâu nữa, chỗ hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoat-khoi-tro-choi-chet-choc/386802/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.