Thời Dao sấy tóc xong thấy anh cứ loay hoay với cánh cửa, liền cất giọng hỏi:
- Sao vậy?
- Cửa hỏng rồi, mở không ra.
Lâm Gia Ca vừa nói vừa vặn mạnh tay nắm cửa lần nữa.
- Sao đột nhiên cửa lại hỏng?
Thời Dao chạy đến trước mặt Lâm Gia Ca, cúi đầu nhìn tay nắm cửa.
Cô nghiên cứu năm giây, lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lâm Gia Ca:
- Như vầy là bị khóa trái rồi, anh có chìa khóa mở là được.
Đơn giản như vậy, sao lúc nãy anh lại không nghĩ ra?
Nghe thấy Thời Dao nói vậy, Lâm Gia Ca mới đột nhiên nhớ lại, lúc nãy anh đã cố ý khoá trái cửa, mục đích...
Cũng may cô đã nhắc nhở anh, nếu không chẳng biết anh còn đứng đó vặn đến khi nào nữa.
- Vậy sao...
Lâm Gia Ca bình tĩnh đáp một tiếng, sau đó buông tay nắm cửa ra, đưa tay vào túi quần tìm chìa khóa.
Anh lật hết mọi thứ trong túi lên, cũng không tìm thấy chìa khóa.
Anh lẩm bẩm một câu:
- Kỳ lạ thật, chìa khóa đâu? Chẳng lẽ lúc nãy ngồi trên ghế bị rơi ra đó rồi à?
Lầm bầm lầu bầu, Lâm Gia Ca quay người đi về phía ghế sofa.
- Ế? Tại sao lại không có? Tôi nhớ là đã cầm chìa khóa lên lầu rồi mà?
Nếu đang diễn trò thì phải diễn cho tới, Lâm Gia Ca giả vờ quay đầu hỏi lại Thời Dao:
- Lúc nãy cô có thấy tôi mang chìa khóa lên lầu không?
Thời Dao cũng không để ý chuyện này, trung thực lắc lắc đầu:
- Tôi không thấy.
- Sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-ben-em-deu-tuyet-voi/1916578/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.