Thật trùng hợp, Con Số tiên sinh và Lâm Gia Ca lại bệnh cùng một lúc.
Có điều, sáng sớm nay trông Lâm Gia Ca có vẻ như cảm rất nặng, không biết anh có khá hơn chút nào chưa.
Mãi nghĩ tới những chuyện này nên lúc tắm Thời Dao có chút mất tập trung.
Tối qua khi cô buồn ngủ không chống mắt lên nổi đã chiếm giường của anh, khiến anh không có chỗ ngủ, cho nên mới bị cảm đúng không?
Nghĩ như vậy xong, tim Thời Dao lại tràn đầy hổ thẹn.
Trước đây, lúc chưa thường xuyên gặp anh, Thời Dao cảm thấy con người này thật sự rất khó tiếp xúc, cao cao tại thượng, lạnh lạnh nhạt nhạt. Bây giờ sau khi tiếp xúc mấy lần, hình như anh cũng không phải hoàn toàn giống như những gì mà cô tưởng tượng.
Anh rất hiểu phép tắt, cũng rất hiếu thảo với người lớn, thậm chí sáng sớm nay còn nhường xe cho cô đi! Còn nữa... Bánh kem mà anh dặn tài xế đưa cho cô ăn cũng ngon nữa...
Ạch... hình như càng nghĩ càng xa rồi,... Thời Dao vội vàng nghĩ tình hình lúc này cô nên làm gì cho phải phép...
Có phải cô nên gửi cho anh một tin nhắn, hỏi thăm tình hình bệnh tình của anh không?
Vấn đề này, cô cứ suy nghĩ mãi, cho đến khi cô nằm lên giường vẫn không biết có nên nhắn gửi gì hay không...
Cô cầm điện thoại di động đắn đo một lúc lâu mới tìm tên của Lâm Gia Ca trong danh bạ.
Cô dựng câu một hồi, sau đó đánh một dòng chữ:
- Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?
Thời Dao muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-ben-em-deu-tuyet-voi/336186/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.