Nhưng mà, cô chạy chưa được hai mét đã bị Lâm Gia Ca kéo lại.
- Anh anh anh...
Thời Dao còn chưa nói được gì, Lâm Gia Ca đã nói trước:
- Cô ngồi xe về trường đi, tôi tự đi bộ về.
Thời Dao sửng sốt, sau hai giây liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Gia Ca.
Biểu hiện trên mặt anh không tốt chút nào, nhưng ngữ khí của anh lại rất nhu hòa, sao giọng điệu của anh lại nhỏ nhẹ như vậy?
Trong thời gian Thời Dao thất thần, Lâm Gia Ca đã kéo cánh tay cô, dẫn cô đến trước xe:
- Đưa cô ấy về trường học, đừng quên đưa bánh gato cho cô ấy.
Tài xế: "Dạ vâng, thưa thiếu gia."
Lâm Gia Ca không nói nữa, liền mở cửa xe rồi nhét Thời Dao vào.
Lúc anh chuẩn bị đóng cửa xe, lại như nhớ ra chuyện gì đó, một tay chống lên nóc xe, một tay vẫn còn giữ cửa xe, hơi khom người nhìn chằm chằm Thời Dao hỏi:
- Cô và em họ của Lương Cửu Tư thân nhau lắm sao?
Lâm Gia Ca hoàn toàn không biết, động tác này của anh khiến rất nhiều người bên ngoài chú ý, vì nó rất trêu người.
Trong lòng Thời Dao như có một con nai nhỏ chạy loạn, chưa thể suy nghĩ được gì, cô liền vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể kiểm soát được con nai nhỏ kia.
Lâm Gia Ca cho rằng cô không biết em họ của Lương Cửu Tư là ai, liền nói rõ hơn:
- Em họ của Lương Cửu Tư chính là con bé hàng xóm của tôi, tên là Lương...
Lâm Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-ben-em-deu-tuyet-voi/336190/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.