Lục Dục Thần nhìn người phụ nữ ngủ trên giường ôn nhu điềm tĩnh, cực lực áp chế khát vọng đáy lòng đối với cô.
Có đôi khi, thật sự anh rất muốn, cái gì cũng không quản, liều lĩnh ôm Tiểu Lạc như vậy.
Nhưng mà, hình ảnh cô bị người đàn ông kia ôm, cuối cùng vào lúc này, chợt lóe lên.
Cái loại này phát ra từ trong nội tâm, khó có thể điều khiển, tự động phẫn nộ và ghen tị, vào lúc này tràn đầy khoang ngực.
Anh…không có biện pháp khống chế con cự thú trong lòng mình.
Nếu như tiếp tục, một ngày nào đó, sẽ xúc phạm tới cô.
Và với như vậy, không bằng, giữ một khoảng cách.
Người đàn ông bàn tay to, bất chợt, phủ lên trên mặt đỏ ửng mềm mại nhãn nhụi của cô.
Cảm xúc quen thuốc trong tay, để cho anh hoảng hốt trong lòng.
Tiểu Lạc của anh…Sâu thẳm tầm mắt, dừng lại ở đôi môi anh đào mềm mại của cô.
Chậm rãi, một cái hôn dịu dàng quý trọng, bao phủ lên.
…Lại một đêm không ngủ.
Sáng này thứ hai, khi Đường Tâm Lạc từ từ tỉnh lại, cảm thấy ngủ vô cùng thoải mái.
Cũng không biết tại sao, áo ngủ trên người lại lộn xộn như vậy.
Ưm, áo ngủ tơ tằm, quả nhiên là quá trơn rồi.
Nhưng mà đi ngủ thế thôi, lại trơn lộn xộn, thiếu chút nữa che không được thân thể.
Đường Tâm Lạc tưởng rằng tư thế ngủ của mình không tốt, không muốn nghĩ quá nhiều, rửa mặt sau đó thay đổi bộ quần áo xuống lầu.
Quả nhiên, vú Trương nói, sáng sớm Lục Dục Thần đã ra cửa đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142088/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.