Ôm ấp của Việt Trạch mang theo hơi lạnh mùa đông.
Nhưng bất ngờ là sẽ không làm người ta cảm thấy rét lạnh, ngược lại, có sự ấm áp nhẹ nhàng.
Thật sự kỹ thuật diễn xuất thần như vậy cũng ảnh hưởng tới những người xung quanh.
Đường Tâm Lạc chưa từng diễn qua.
Nhưng nhìn đôi mắt xanh thâm thúy của Việt Trạch, tóc lại bạc, thiếu niên anh tuấn trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, thậm chí ở một giây phút cô cho rằng, chính mình thật sự là Tiểu Như.
Việt Trạch ôm cô, không động đậy.
Đường Tâm Lạc bị anh ta ôm cơ thể hơi cứng đờ, vẫn như cũ không dám động.
Qua một hồi Việt Trạch mới buông ra cái ôm ấm áp.
“Cám ơn cô.
” Anh ta rũ mắt nhìn cô, đôi mắt xanh sâu thẳm, ý cười ấm áp động lòng người.
Đường Tâm Lạc đột nhiên không kịp phòng bị ngẩng đầu, ánh mắt khong cẩn thận bị đôi mắt không gợn sóng của Việt Trạch bắt được.
Ấm áp trong lòng như thế, không một chút tạp niệm, chỉ là đơn thuần đối với cô biết ơn chân thành.
“Không có gì.
” Đường Tâm Lạc cho rằng, anh ta còn đang nhập vai, rất tự nhiên trả lời: “Tiểu Như cũng hy vọng anh có thể hạnh phúc.
”Việt Trạch lại mỉm cười lắc đầu, “Không, không phải Tiểu Như.
”“Người tôi muốn cảm ơn là cô, tôi đã xuất vai rồi….
Cảm ơn cô, Tâm Lạc.
”*Việt Trạch đi ra khỏi bóng ma, Đường Tâm Lạc cũng vì thế mà vui vẻ.
Nhìn thời gian không sai lắm, Đường Tâm Lạc nói lời tạm biệt.
Việt Trạch tự mình đưa cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142263/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.