“Đưa chi phiếu cho tôi, cô đã có thứ cô muốn, tôi thì chưa.’’
Lục Kình Hạo nhịn đau, trực tiếp đoạt lấy tấm chi phiếu trong tay Đường Tâm Lạc.
Anh ta cầm lên nhìn qua, con số hai ngàn vạn, cùng với tên ba chữ rồng bay phượng múa đề bên trên đập vào mắt.
Lục Kình Hạo không ngờ nở cười cười thâm sâu, đã có ba chữ "Lục Dục Thần" bảo đảm, tấm chi phiếu này tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
“Đường Tâm Lạc... Làm nhân tình của một người ta to mặt lớn như vậy, một ngày lại bị đá đấy. Nhưng mà cô yên tâm, nể tình một thời gian làm vợ chồng, nói không chừng đến lúc đó, tôi sẽ nâng đỡ cô một chút.’’
Lục Kình Hạo dùng giọng điệu bố thí nói với cô, ánh mắt tràn vẻ trịch thượng.
Đường Tâm Lạc liếc nhìn Lục Kình Hạo, sau đó trực tiếp đem vòng cổ cất vào trong túi rồi rời đi.
Đối với Lục Kình Hạo mà cô căm ghét, nói thêm một câu cũng chỉ là thừa thãi.
Lục Kình Hạo tựa ở góc tường, nhìn theo bóng người Đường Tâm Lạc dần đi khuất, khóe miệng dần nở nụ cười khẩy.
Hừ, Đường Tâm Lạc... Cô cứ kiêu ngạo đi, chẳng bao lâu cô lại sẽ trở về cầu xin tôi thôi.
*
Đường Tâm Lạc cùng bốn người vệ sĩ áp đen thu dọn đồ đạc, tuy rằng Lục Kình Hạo nói không đụng đến đồ của cô, nhưng khi cô nhìn sơ qua bố cục căn phòng đã ngay lập tức biết rõ những thứ này đã có người động tới.
Không phải là Lục Kình Hạo, mà là người khác.
Người tham
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142500/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.