Đường Tâm Lạc xuống xe, bốn người hộ vệ đồ đen cũng từ chiếc xe phía sau đi xuống.
Hai người bảo vệ đứng sau lưng Đường Tâm Lạc, còn hai người từ phía sau thùng xe lấy ra bốn chiếc va li lớn.
Đồ cô để lại Lục gia không ít, bốn chiếc va li này vừa vặn chất được những thứ kia.
Đường Tâm Lạc trước khi đến đã gọi điện cho Lục Kình Hạo, tuy rằng rất ghét đối phương, nhưng vì chiếc vòng cổ mà mẹ cô đã để lại, cô phải kiềm chế sự buồn nôn trong lòng, lá mặt lá trái với Lục Kình Hạo.
Thấy Đường Tâm Lạc đã đến, người quản gia sớm chờ lệnh từ trước vô cùng sốt ruột dẫn người vào biệt thự.
Nếu không phải được Thiếu gia phân phó, ông ta quả thực sẽ không kiên nhẫn hầu hạ cô tiểu thư nghèo khổ không quyền không thế này.
“Đường tiểu thư, bảo người của cô cẩn thận một chút…’’
Quản gia đi theo bên cạnh Đường Tâm Lạc, ý nhị nhìn bốn người hộ vệ mặc đồ đen cường tráng đi theo phía sau.
“Những thứ kia đều rất quý, nếu đụng hư cái gì thì phải vứt cái đó, nhưng đó không phải là đồ mấy người có thể bồi thường được đâu.’’
Đang khi nói chuyện, khóe mắt đuôi lông mày ông ta, tất cả đều tỏ vẻ khinh bỉ đối với Đường Tâm Lạc cũng với bốn người bảo vệ.
Đường Tâm Lạc khẽ nhếch môi cười, người quản gia này là họ hàng xa của Cung Tuyết Mị, cô vừa được gả cho Lục gia không bao lâu thì ông quản gia cũ đã bị người này ép bỏ đi.
So sánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142506/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.