Đường Tâm Lạc đi theo Lục Dục Thần vào văn phòng, nghe thấy tiếng "Lạch cạch" khóa cửa không khỏi nhíu mày.
Đang chuẩn bị nói với anh là mình sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh, thì anh bỗng nhiên đi sát lại gần.
"A..." Đường Tâm Lạc kinh ngạc thở nhẹ ra tiếng.
Chỉ thần người mình nhẹ đi, một tay Lục Dục Thần để sau gối cổ, một tay phía dưới đầu gối cô, bế cô lên theo kiểu công chúa
"Lục Dục Thần, anh mau để em xuống!"
Kiều mị mở to mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc mặt cô đỏ ửng lên.
Nhưng giây tiếp theo trong đầu lóe lên hình ảnh Kiều Nhân Nhân khoác tay anh.Cả người như bị dội một chậu nước lạnh, tâm vừa động đã yên tĩnh lại.
"Cơ thể em vừa mới khỏe lại một chút..." Lục Dục Thần chưa phát hiện ra tâm trạng của Đường Tâm Lạc thay đổi, "Không ôm em, anh không yên tâm."
Dứt lời, anh ngồi xuống sô pha, Đường tâm Lạc cũng tự nhiên ngồi trong lòng anh.
Đường Tâm Lạc nghĩ thầm, anh muốn ôm thì cứ ôm thôi, dù sao anh cũng là kim chủ.
Nhưng đôi mắt vừa rũ xuống, tầm mắt lại nhìn thấy một vật tinh xảo trong góc sô pha.
Đó là một hộp phấn hồng số lượng có hạn, rất thích hợp với con gái.
Nghĩ đến Kiều Nhân Nhân ở bên ngoài, cái này càng hợp với cô ấy dùng.
Cô ấy vừa rồi... cũng ngồi trên ghế sô pha này?
Rũ mắt xuống, Đường Tâm Lạc bỗng cảm thấy, tâm của mình không thích hợp.
"Sao vậy, em cố ý đến đây tìm anh là để làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142534/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.