Vương Hồng Diễm là người miền Bắc, cao một mét bảy, dáng người đặc biệt nở nang.
Đường Tâm Lạc đứng trước mặt cô, như là một con chim non gầy yếu.
Chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp ngăn cản.
Mắt thấy Đường Tâm Lạc sắp bị xô ngã, thì bỗng nhiên một cánh tay rắn chắc đưa đến, ôm Đường Tâm Lạc vào ngực.
Vương Hồng Diễm vồ hụt, ngã xuống đất.
"Dục Thần..." Đường Tâm Lạc bị dọa xém chút nghẹn, thấy rõ người tới, liền chậm rãi nói.
Lục Dục Thần hạ mắt nhìn cô, đôi mắt đen mang theo chút u ám.
Đường Tâm Lạc liền hiểu, chột dạ cúi đầu, lại bị anh nắm cằm lên.
"Biết sai rồi hả?" Anh nhếch môi, giống như đang chê cười cô không biết lượng sức mình.
Đường Tâm Lạc đỏ mặt, xấu hổ.
Cô đang mang thai, hoàn toàn không nên tự tiện chạy ra ngoài.
Hồi nãy xém chút xảy ra chuyện xấu, nếu không phải Lục Dục Thần tới kịp, nói không chừng bây giờ cô đã...
Nghĩ đến đây, Đường Tâm Lạc sờ sờ bụng, không khỏi áy náy nhìn Đường Tâm Lạc.
"Thật xin lỗi..Là em không đúng, em không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy." Cô ngoan ngoãn nhận sai, làm Lục Dục Thần rất vừa ý.
Híp mắt, nhìn vật nhỏ trong ngực, Lục Dục Thần không quan tâm mọi người xung quanh, trực tiếp ôm ngang cô lên.
Ôm cô vợ nhỏ vào ngực, anh cắn vành tai của cô, trầm giọng hỏi:
"Về sau, có dám làm vậy nữa không?"
Đường Tâm Lạc muốn hỏi anh về khía cạnh nào, nhưng không dám nói, chỉ có thể ngoan ngoãn lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142560/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.