Đường Tâm Lạc sau khi tắm xong thì mặc váy ngủ tơ lụa mà Lục gia chuẩn bị.
Tơ lụa quả thật rất tốt, mặc lên người giống như không mặc vậy.
Sau lưng, Lục Dục Thần đã cởi áo choàng xuống, ôm cô trong ngực, cô có thể cảm nhận được sức nóng phía sau.
Đường Tâm Lạc cũng không biết mình như thế này, có lẽ vì giận anh, dù kháng cự nhưng cũng không nói câu nào.
Trong nháy mắt, tình cảnh giữa cô và Lục Dục Thần trở nên rất kỳ lạ.
Cô không muốn nói chuyện, muốn thoát khỏi anh nhưng lại không dám giãy giụa.
Anh ôm cô, dùng thái độ cưng chìu giam cô trong vòng tay.
Vừa mở miệng là nói chỉ muốn ngủ với cô, không đụng cô, nhưng giây kế tiếp thì thân thể có phản ứng.
Tình cảnh một lần nữa lại vô cùng lúng túng.
Qua hơn nửa phút, cô mới nghe thấy âm thanh khàn khàn động tình của Lục Dục Thần: "Mau ngủ đi, đừng nghĩ lung tung."
Nghĩ lung tung!
Ai suy nghĩ lung tung?
Rõ ràng người suy nghĩ lung tung là anh mà?!
Đường Tâm Lạc cảm thấy mình hơi bệnh, nếu không, làm sao suýt thì động lòng với người đàn ông như Lục Dục Thần.
Cô nhắm mắt khinh bỉ Lục Dục Thần.
Anh nói không động cô, cô dĩ nhiên không tin.
Nhưng mà, cơn buồn ngủ ập tới, mặc dù sau lưng vẫn còn uy hiếp, nhưng cô mặc kệ. Dù sao cô vẫn đang giao dịch với Lục Dục Thần, điều ràng buộc duy nhất là anh vẫn còn hứng thú với cơ thể này, nếu như anh muốn làm gì, cô cũng không cản được.
Suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142634/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.