🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

37

Ngày ta và Kỳ Minh Hiền bị xử tử được định cùng một ngày, hôm hành hình, thời tiết rất đẹp. Khi ra khỏi phòng giam, ngục tốt hớn hở đến tám chuyện với ta.

“Ê! Chuyện lạ thật đấy! Hứa lão thái phó bị cách chức trước kia đột nhiên được phục chức rồi! Quan phục nguyên chức!」

Trong lòng ta khẽ động: “Không phải ông ấy đang thanh tu ở chùa Thanh Vân, từ nay không bàn chuyện thế gian nữa sao?”

“Chậc, ai mà biết được! Chắc là quan bị chém đầu nhiều quá, không đủ người dùng ấy mà!”

...

Hôm đó, rất đông người đến pháp trường. Họ im lặng nhìn về phía đài hành hình, không nói một lời.

Ta nhướng mày cười với Kỳ Minh Hiền đang quỳ một bên, lạnh lùng nói: “Xem ra hôm nay Quốc công gia đến cả xương cốt cũng chẳng giữ được rồi.”

Kỳ Minh Hiền đảo mắt nhìn một vòng, ngược lại vẫn thong dong: “Thắng làm vua thua làm giặc, ta không hối hận.”

“Nếu phải sống cà đời dưới đáy xã hội như lũ kiến cỏ các ngươi, thà rằng thịt nát xương tan còn hơn.”

Hắn nhìn ta, giễu cợt: “Ít nhất, ta cũng từng rất huy hoàng.”

Lời vừa dứt, trứng thối rau nát từ dưới đài hành hình trút xuống như mưa, liên tiếp chọi về phía hắn. Nước trứng tanh tưởi dính đầy mặt, trên tóc hắn treo một cọng rau xanh mềm nhũn, trên trán còn dính một mảnh vỏ trứng, trông chật vật biết bao.

Ta cười đến cong cả eo: “Quốc công gia, thật sự rất huy hoàng.”

“Đừng lo, ta đã dặn dò người cả rồi, nhất định sẽ mang xương cốt của ngươi cho chó ăn.”

“Cả đời ngươi, đọc bao nhiêu sách, học bao nhiêu đạo lý, cuối cùng cũng vào bụng chó cả thôi.”

Vẻ thong dong của Kỳ Minh Hiền vỡ vụn, giận tím mặt, nếu không phải tay bị trói ngược ra sau, hắn đã xông lên đánh ta rồi.

“Khương Tử, tiện nhân nhà ngươi! Tiện nhân!”

Ta gật đầu: “Hèn đến tột cùng thì chiến thắng, thảo nào ngươi bại dưới tay ta, đa tạ đã khen ngợi.”

Kỳ Minh Hiền giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị thị vệ hung hăng đá ngã xuống đất.

“Quỳ cho đàng hoàng!”

Ta lại cười: “Một đống tuổi rồi, giữ chút thể diện đi.”

Mặt Kỳ Minh Hiền càng đen hơn.

38

Sau khi ồn ào náo nhiệt qua đi, Phùng đại nương đến đưa bữa cơm tiễn biệt cho ta, bên cạnh bà còn có một vị khách ít gặp. Lăng mẫu nghẹn ở cổ, đỏ mắt, múc một muỗng hoành thánh đưa đến bên miệng ta.

Trần ai lạc định, bà mới thông suốt mọi chuyện, trở về kinh.

Ta ăn một miếng hoành thánh nhân thịt, vẫn ngon như mọi khi. Hồi lâu sau Lăng mẫu mới có thể nhịn được nghẹn ngào mở miệng nói.

“Nha đầu chết tiệt này, ai bảo con tự tiện báo thù hả!”

“Cả nhà các người, ta chẳng lạ gì!”

Ta khẽ cười, không đáp lời.

Phùng đại nương bên cạnh mắng bà: “Không biết nói thì im đi! Coi chừng ta xé rách miệng bà ra!”

Lăng mẫu cắn răng không nói gì nữa, nhưng mắt lại càng đỏ hơn. Một bát hoành thánh xuống bụng, ta lại ăn thêm hai cái bánh nướng. Khi Lăng mẫu nhét cái thứ ba vào miệng ta, ta bất đắc dĩ: 

“Thật sự ăn không vô nữa rồi.”

“Ăn thêm vài miếng nữa đi, ăn thêm vài miếng nữa!”

Ta mím môi, lắc đầu: "Không ăn nữa đâu, no quá cũng khó chịu."

Gần đến giờ ngọ, giám trảm quan đã thúc giục. Lăng mẫu và Phùng đại nương cứ níu lấy ta, không chịu rời đi. Thị vệ buộc phải tiến lên kéo người. Hai người giằng co mấy lần, thị vệ nổi giận, không nương tay nữa, kẹp chặt họ lôi đi.

Lăng mẫu vẫn luôn nghểnh cổ, đến khi bị lôi đi bước đầu tiên thì bỗng gào khóc rất lớn.

"Con gái ngoan của ta! Con gái của ta!”

"Tha mạng! Tha mạng cho nó!”

"Tha cho nó đi! Tha cho nó!”

"Đây là con gái ta, là con gái ngoan của ta mà!"

Phùng đại nương cũng không kìm nén được nữa, gào khóc thành tiếng: "A Tử! A Tử của ta! Oan uổng quá! Oan uổng quá!”

"Nó đều là vì chúng ta cả! Đều là vì ta!”

"Chém ta đi! Chém ta đi!"

Đám người trước đài hành hình bỗng nhiên quỳ xuống một mảng đen nghịt, tiếng khóc than vang trời.

"Oan uổng! Oan uổng quá!"

"Bọn súc sinh kia vốn dĩ đáng chết!"

"Tha mạng! Cầu xin các người tha mạng!"

Ánh mắt ta khẽ lướt qua những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ này, nhưng vẫn không thể tìm thấy bóng hình mong đợi. Những người này, những người ở nơi này, ta không nợ một ai cả.

Người ta nợ không đến, sẽ không đến nữa.

Tôi chậm rãi cúi đầu, trán chạm xuống đất.

"Đại nhân, Kỳ đại nhân…”

"Kỳ Nghiên, Kỳ Nghiên, xin lỗi, Kỳ Nghiên."

Giờ ngọ đã đến, lệnh trảm rơi xuống đất,  "bộp" một tiếng vang lên có vẻ vô cùng nhỏ bé giữa tiếng ồn ào náo động.

Đao lớn chậm rãi giơ lên. Ta ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ. Ánh nắng vẫn ấm áp như mọi khi, nhưng giờ phút này lại càng khiến người ta ngưỡng mộ.

Ánh mắt ta mơ hồ vượt qua đám đông, rơi vào phương xa. Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, giữa tiếng người ồn ào náo nhiệt, ta nghe rõ ràng giọng nói ấy.

"Dừng đao!"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.