Ngoại truyện: Kỳ Nghiên
1
Cả đời Kỳ Nghiên luôn tâm niệm phải sống ngay thẳng, không hổ thẹn với lương tâm chính mình. Chuyện hoang đường nhất từng làm, có lẽ là dù biết có bẫy mà vẫn uống chén trà kia.
Trà bị hắn ngậm trong miệng, hắn thuận thế ngã xuống. Trong khoảnh khắc Triệu Uyển mở miệng, hắn đã hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Bắt đầu nghi ngờ nàng từ khi nào ư? Có lẽ là từ khi Lăng Du kề dao lên cổ nàng. Trong hành lang của Lâm Giang Các, hắn đã thấy ánh mắt Lăng Du nhìn nàng.
Khi đó, một loại trực giác theo bản năng khẳng định rằng cả đời này, Lăng Du tuyệt đối sẽ không rút dao với Khương Tử. Nhưng khi lưỡi dao cứa rách cổ nàng, Kỳ Nghiên vẫn hoảng loạn không thôi. Hoảng loạn đến mức hắn không còn sức suy nghĩ những điều kỳ lạ, chỉ muốn bảo toàn bình an cho nàng là đủ.
Sự hoảng loạn này kéo dài cho đến khi hắn nhìn thấy thi thể của Đào An. Biết rõ là sự liên tưởng vô căn cứ, biết rõ nàng không có động cơ nhưng vẫn khó kiềm chế mà suy nghĩ, sao có thể trùng hợp đến thế?
Lúc đó, hắn mới kinh ngạc nhận ra, chưa từng có ai hợp ý với hắn đến vậy. Nàng luôn có thể dùng những lời tưởng chừng vô tâm để đưa ra những gợi ý quan trọng nhất cho hắn vào đúng thời điểm. Chính vì những gợi ý hết lần này đến lần khác, hắn mới có cái nhìn khác về cô nương này.
Nàng lý trí, thông minh nhưng cũng có sự mềm yếu, nhút nhát ít khi thể hiện ra ngoài, khiến cho người ta thương xót. Không rõ là từ khi nào, sự thưởng thức, thương xót đã biến thành một thứ hương vị khó nói thành lời.
Chỉ biết rằng khi nghe nàng biện bạch không chút do dự cho Lăng Du, hắn đã nảy sinh một sự phiền não và tức giận khó có thể kìm nén. Đó gần như là lần đầu tiên Kỳ Nghiên mất bình tĩnh, vậy mà lại dễ dàng bị nước mắt của nàng khống chế.
Ngày hôm ấy, nàng theo bản năng đỡ kiếm thay hắn. Trong muôn vàn nguy hiểm, trong lòng hắn tựa hồ bốc lên một ngọn lửa, điên cuồng càn quấy trong lồng ngực.
Lúc rời đi, nàng nắm tay hắn, trong ánh mắt lấp lánh vài tia sáng như có sức mạnh mê hoặc lòng người. Ngọn lửa trong lồng ngực thoát khỏi sự trói buộc của máu thịt, lan ra bốn phương tám hướng, trong khoảnh khắc ấy, thiêu rụi màn sương mù mịt quẩn quanh trong ý thức của hắn, thiêu ra vô số con đường mà hắn đã hình dung.
Làm sao để bày tỏ tấm lòng, làm sao để bịt miệng thiên hạ, làm sao để giải quyết sự ngăn cản của mẹ cha, làm sao để… giữ nàng ở bên cạnh cả đời, khi nàng nhận lời đâu?
Hóa ra, hắn thật sự đã động lòng với nàng rồi.
Ngàn mối tơ vò, cuối cùng cũng không tìm ra được đáp án hoàn mỹ, nhưng hắn không thể nào kìm nén được sự rung động bừng tỉnh trong lòng. Hắn ôm lấy nàng, ngàn vạn lời muốn nói đến bên miệng lại chỉ còn một câu vô dụng:
"Chờ ta trở về."
Chờ ta trở về, sẽ có thời gian từ từ suy nghĩ. Cho nên khi nghi ngờ nảy sinh, so với tức giận, hắn lại càng sợ hãi hơn. Hắn cố ý tránh né trực giác của mình, giữ nàng ở bên cạnh, ngay trong tầm mắt, không ngừng nhìn chằm chằm vào nàng từng giây từng phút.
Như vậy, sau khi hắn tìm ra hung thủ, sau khi vụ án thứ sáu xảy ra, nàng sẽ không còn là nghi phạm nữa. Nhưng tất cả, đều tan vỡ vì một ly trà.
Nghe Triệu Uyển khuyên nàng hạ xuân dược, nước trà trong miệng hắn thuận theo đó trôi vào bụng.
Hắn nghĩ: Thôi, thôi được rồi…
Kỳ Nghiên tự lừa mình dối người, cho mình một lý do để giữ nàng lại. Thế nhưng khi ý thức mơ hồ, tiếng vỡ của bình sứ vang lên.
Nàng nói: "Cớ sao phải hủy hoại thanh danh của người ta."
Nàng, rốt cuộc vẫn là nữ tử đáng để hắn ngưỡng mộ.
2
Vụ án kết thúc, Kỳ Nghiên đến đại lao, gặp phụ thân và Khương Tử một lần.
Hắn hỏi Kỳ Minh Hiền: "Quyền lực trong tay, thật sự tốt đến vậy sao?"
Kỳ Minh Hiền hùng hồn đáp: "Phụ thân là vì ai? Chẳng phải vì ngươi sao?”
"Nếu ta không tiến lên, nếu không trèo cao, phụ thân ngươi có thể là Quốc công sao? Mẫu thân ngươi có thể là công chúa sao? Triều thần lại có thể kính trọng ngươi như vậy sao?"
Kỳ Nghiên nhìn người cố chấp trước mắt, chỉ cảm thấy châm chọc. Sao trên đời lại có chuyện buồn cười đến vậy, đạo lý, người học thì hiểu, người dạy lại không hiểu.
Kỳ Nghiên ngồi xếp bằng, bàn luận lễ nghĩa như trước kia cùng phụ thân.
"Phụ thân, có người từng nói với con, vương công quý tộc và bách tính sinh ra đã không bình đẳng.”
"Mà luật pháp là cán cân, che chở cho bách tính, áp chế quyền quý, duy trì sự cân bằng tương đối trong quy tắc.”
"Nếu một bên bóc lột mặc sức nhai nuốt, hai bên mất cân bằng, bên kia sẽ cắn xé phản kháng, chém giết ra một thế cân bằng mới.”
"Phụ thân nghĩ sao?"
Kỳ Minh Hiền cười khẩy: "Cũng không phải là không có lý."
Kỳ Nghiên nhìn hắn: "Phải tranh, phải cướp ở phần đất của mình mới là chính đạo.”
"Vượt qua quy tắc mà vung đao về phía kẻ yếu, chỉ là thủ đoạn của kẻ vô năng."
Hắn quỳ xuống, hướng về Kỳ Minh Hiền bái ba bái, "Thường nói, con không nói lỗi của phụ thân.”
"Mọi hành vi bất hiếu, đều xin bồi tội với phụ thân ở đây."
Kỳ Minh Hiền không thể tin nổi: "Ngươi muốn giết ta?"
Kỳ Nghiên không trả lời, xoay người rời đi, Kỳ Minh Hiền ở phía sau hắn vịn vào cửa lao lớn tiếng kêu.
"Kỳ Nghiên, ta là phụ thân của ngươi!"
3
Lúc rời khỏi đại lao, trong đầu Kỳ Nghiên vẫn luôn vang vọng câu hỏi của Khương Tử.
"Nhưng mà đại nhân... ngài làm được sao?"
Hắn biết mình có năng lực này, nhưng hắn có chịu làm không? Cho đến khi quỳ trước mặt thiên tử, hắn vẫn còn suy nghĩ câu trả lời.
"Kỳ Nghiên, còn nhớ khi xưa tra xét vụ án Hứa Niên, trẫm đã nói gì với ngươi không?"
"Dao không chém vào người, ngươi mãi mãi không hiểu thế nào là đau."
"Nhưng mà Kỳ Nghiên, trẫm vốn thích cái vẻ chất phác này của ngươi, bằng lòng cho ngươi một cơ hội."
"Nếu ngươi có thể mời được Hứa Niên trở về, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội, dùng chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh của ngươi để đổi."
"Nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho kỹ, Kỳ Minh Hiền và Khương Tử, chỉ có thể giữ lại một người, ngươi chọn ai?"
Kỳ Nghiên không đáp lời được, chỉ nhớ mình đã dập đầu thật mạnh trước mặt người trên ngai vàng.
4
Kỳ Nghiên đi tìm Hứa Thái Phó, người thầy đã nản lòng thoái chí về hắn mà rời đi.
Một ngàn tám trăm bậc đá của chùa Thanh Vân, hắn chậm rãi bước lên, chờ đợi trước chùa hai ngày, nhưng ngay cả cửa chùa cũng không vào được.
Tiểu đồng truyền lời lắc đầu: "Tiên sinh nói rồi, hỏi nhiều cũng sẽ không đáp, bảo không cần đến thông báo nữa."
Một ngàn tám trăm bậc đá, Kỳ Nghiên lại chậm rãi bước xuống. Bước xuống bậc cuối cùng, hắn đứng bất động rất lâu. Hắn lại không tránh khỏi việc nghĩ đến rất nhiều chuyện.
"Nhân nào phải cỏ cây."
"Đại nhân, ta chưa từng thấy ngài sai."
"Với đại nhân mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, mà ta chỉ có thể liều mạng đánh đổi."
"Pháp lý chẳng qua là nhân tình."
...
"Nhưng mà đại nhân... ngài làm được sao?"
Hắn mờ mịt nghĩ: Ta làm được không đây?
Một giọt nước mưa rơi trên trán, rồi sau đó kéo theo cả cơn mưa rơi lất phất. Kỳ Nghiên đột nhiên quay người lại, vén áo bào quỳ xuống, dập đầu.
"Kỳ Nghiên biết sai, khẩn cầu Thái Phó hồi triều!"
Quỳ gối, leo lên một bậc rồi lại tiếp tục dập đầu.
"Kỳ Nghiên biết sai, khẩn cầu Thái Phó hồi triều!"
Lại lên một bậc, tiếp tục dập đầu.
"Kỳ Nghiên biết sai, khẩn cầu Thái Phó hồi triều!"
"Kỳ Nghiên biết sai, khẩn cầu Thái Phó hồi triều!"
...
Một ngàn tám trăm bậc đá, hắn một đường quỳ đến tận cùng. Đến trước cửa chùa, trời đã tối đen, mưa sớm đã tạnh, nhưng ánh đèn vàng vọt chiếu vào vũng nước dưới đầu gối hắn lại là một vũng máu.
Hứa Thái Phó tuổi cao sức yếu khập khiễng bước ra khỏi cửa chùa, đứng trước mặt hắn. Cúi đầu nhìn hắn hồi lâu, nặng nề thở dài.
"Ngươi đó, ngươi đó..."
Kỳ Nghiên chống người, vầng trán nhuốm máu dập mạnh xuống đất lần cuối cùng .
"Kỳ Nghiên... biết sai, khẩn cầu... Thái Phó... hồi triều."
Vị hoàng đế mặc thường phục đột nhiên xuất hiện sau lưng Hứa Niên, chắp tay sau lưng nói: "Người được chọn, đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Kỳ Nghiên ngẩn người. Đêm khuya tĩnh lặng, không còn tiếng côn trùng chim chóc kêu vang, hồi lâu sau, hắn lại dập đầu, giọng nói trong trẻo.
"Nguyện dùng chức quan này…”
"Đổi lấy một mạng của pháp y Khương Tử."
Hoàng đế và Hứa Niên nhìn nhau, đột nhiên khẽ cười một tiếng. Ném quyển trục vẫn luôn nắm trong tay vào lòng Kỳ Nghiễn rồi xoay người đi vào chùa.
"Ngươi thắng rồi."
"Dưỡng thương cho tốt, vài ngày nữa đến Xu Mật Viện báo danh đi."
Mượn ánh đèn lờ mờ, Kỳ Nghiễn từ từ mở quyển trục trong tay ra. Đây là một đạo thánh chỉ cho phép xét xử lại vụ án. Đã là xét xử lại thì tạm thời không cần xử tử, còn có con đường sống.
Mà cái tên trên thánh chỉ, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Khương Tử.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.