Thất mạch lục đại sư tỷ, bây giờ tính cả lão Tam âm hồn bất tán, Lâm Phong đã gặp bốn người, còn lại hai người còn chưa thấy qua.
Nhưng đã có một tiếp xúc với Lục sư tỷ, lúc trước Nhị sư tỷ còn lấy đan dược của mình đi đổi đan dược với nàng, kia là mua bán chỉ lời không lỗ.
Nhị sư tỷ Liễu Tiếu Tiếu thường nói, phù sa không chảy ruộng người ngoài, nên trận bàn, pháp bảo, đan dược… nơi này, vô cùng có khả năng là người nhà sản xuất.
Lâm Phong có chút hiếu kỳ nói:
- Tứ sư tỷ, ngươi nói Ngũ sư tỷ là dạng người gì đây?
Lâm Nhược Vũ suy nghĩ một chút nói:
- Người đáng thương, dù sao nàng còn thảm hơn ta, năm đó đánh cược một lần, nợ nhị tỷ tiền một trăm năm.
Lâm Phong sững sờ, tiền một trăm năm là phương pháp tính toán gì, thật kỳ lạ.
Lâm Nhược Vũ tiếp tục nói:
- Năm đó nàng mặt dày mày dạn muốn luyện pháp bảo cực phẩm của Hợp Thể kỳ, loại vật liệu kia ngươi cũng biết, chí ít phải năm trăm linh thạch cửu phẩm trở lên, nếu thành công, nàng không cần lo chi phí mấy chục năm, nhưng đáng tiếc, nàng thất bại!
- Cho nên tính cả tiền đã trả, nàng đại khái còn phải luyện pháp bảo hơn tám mươi năm, tổng cộng hơn một vạn kiện mới có thể trả hết nợ.
... Nói như thế nào đây, cái này tựa hồ là một cố sự đầy nước mắt nha! Thọ nguyên của Kim Đan kỳ tầm ba trăm năm, Ngũ sư tỷ đã thua một phần ba nhân sinh.
Chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-tu-tien-voi-su-ty/199530/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.