Người phụ nữ kia nói, "Các người đi trước đi, người giao cho tôi là được."
Ôn Thiên Thụ nhớ rõ thanh âm này.
"Vâng, đại tiểu thư."
Sau khi hai người đàn ông kia rời đi, người phụ nữ đứng im tại chỗ, không nói gì, trong tay nắm đèn pin, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu trên vách đá, yên lặng bất động, Ôn Thiên Thụ trực giác hẳn là đang nhìn chính mình.
"Cô không nhớ tôi?"
"Tôi phải nhớ bà sao?"
"Cũng đúng." Thanh âm đối diện tựa hồ mang theo trào phúng nhàn nhạt, "Đi thôi."
"Bà muốn mang tôi đi đâu?" Ôn Thiên Thụ lại lần nữa thử, băng dán trên cổ tay quấn vô cùng chặt, căn bản trốn không thoát.
"Cô cảm thấy lúc này ngoại trừ đi theo tôi, còn có lựa chọn khác sao?"
Milan cầm đèn pin ở phía trước mở đường.
Con đường bí mật không thông gió, khí vị ẩm ướt rất nồng, nhưng chóp mũi có thể ngửi được hương hoa lan thanh mát như có như không, mùi hương này... lông mi Ôn Thiên Thụ hung hăng hướng lên trên run rẩy, không phải chính là loại mẹ cô Ôn Hoàn quen dùng?
Nhưng lúc này không chấp nhận được nghĩ nhiều, cô vội vàng theo sau, "Cha tôi ở đâu?"
Bước chân Milan khựng lại, ánh đèn pin vuông góc chiếu trên mặt đất, vẻ kinh ngạc của cô ta cũng chỉ lướt qua trong giây lát, "Tôi không biết cô đang nói cái gì."
Cô ta đi về phía trước càng thêm nhanh.
"Bà muốn mang tôi đi gặp Bạch Dạ?"
Ôn Thiên Thụ đầy bụng nghi vấn, đều bị Milan trầm mặc nhất nhất chắn trở về, bước chân cô ta rất gấp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-tuoi-dep-cua-chung-ta-lam-uyen-ngu-nhi/926551/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.