Thái dương lộ ra hình dạng hoàn chỉnh phía chân trời, ánh sáng nhàn nhạt ban đầu dần nhiễm mây đỏ xung quanh, ráng màu trải xa, bóng Nhạn Bắc tháp cũng bắt đầu nghiêng trên ngọn cây.
Ôn Thiên Thụ dựa trên vai Hoắc Hàn ngủ bù, Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương để không trở thành bóng đèn đã chạy đến một bên nhỏ giọng nói chuyện, cô gối lên hơi thở mát lạnh quen thuộc, được ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, rất thoải mái, nhưng không bao lâu, một trận tiếng cười từ xa tới gần, phá vỡ mộng đẹp.
Hoắc Hàn đang vẽ lại lược đồ đơn giản ảnh tháp biến hóa theo thời gian, nhận thấy cô khẽ cau mày một chút, sau đó tỉnh lại, anh dừng bút, "Là du khách."
Nhạn Bắc tháp là cảnh quan trọng điểm nhất của thành phố Sơn, trong đó lại có một khối đá tam sinh nhân duyên nổi tiếng nhất, tự nhiên hấp dẫn không ít du khách từ ngàn dặm xa xôi đến.
Ôn Thiên Thụ xoa xoa mắt, mê mang "Vâng" một tiếng.
Anh hỏi: "Còn muốn ngủ tiếp không?"
"Không cần." Nói đến cũng kỳ quái, lúc trước ở chùa Thanh Minh tu sửa bích hoạ, mỗi đêm cơ hồ đều xuất hiện tình trạng mất ngủ, ngày hôm sau tuy rằng tinh thần không đến mức uể oải, nhưng trong lòng lại rõ ràng, chẳng qua là ỷ vào sử dụng trước tinh lực của tuổi trẻ nhưng cũng không phải kế lâu dài.
Nhưng mà, khi đó cô lại vô cùng tham luyến loại cảm giác này.
Có lẽ là cảm thấy tương lai chỉ là một bóng dáng mơ hồ, cũng không biết sẽ gặp được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-tuoi-dep-cua-chung-ta-lam-uyen-ngu-nhi/926580/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.