Hai người đều đã lâu không thân mật, lại là đã dự mưu từ lâu, đốm lửa này thiêu đốt tới gần hừng đông mới dần dần hạ nhiệt, giọng nói của Ôn Thiên Thụ đã trở nên ám ách, cả người giống như mây bay, lơ lửng giữa sương mù, lững lờ trôi theo gió.
Nhưng là trôi tới không đúng chỗ.
Khuôn mặt nhỏ hồng hào còn chưa tan giống như được thoa một lớp phấn mỏng, cả người từ lâu đã không còn một chút sức lực, chỉ có thể nhát gừng lẩm bẩm tên anh, "Hoắc Hàn, Hoắc Hàn, Hoắc Hàn ..."
Hoắc Hàn ôm cô, cô gọi một lần, anh trả lời một lần, "Anh ở đây."
Nhân tiện hôn lên ấn đường của cô, chóp mũi của cô, cánh môi của cô.
Không hề thấy phiền.
Ôn Thiên Thụ rốt cuộc an tâm đi vào giấc ngủ, khóe mắt chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt, rơi vào lòng bàn tay anh như một viên trân châu nóng bỏng.
Tất cả mọi người đều đương nhiên cho rằng cô là con gái duy nhất của nhà giàu số một thành phố Tây Giang, vừa sinh ra đã sống trong nhung lụa, được cha mẹ che chở như hòn ngọc quý trên tay, tất nhiên là phong cảnh vô hạn, cuộc sống của cô là mong ước của của rất nhiều người, nhưng chỉ có Hoắc Hàn biết, cô kỳ thật không hề có cảm giác an toàn.
Cha mẹ ly hôn, mẹ cô xách vali rời đi, khi cô đuổi theo, có một tia chớp bổ xuống đường, bắn lên những tia lửa màu lam xinh đẹp nóng bỏng chân người, cô chỉ có thể đứng ở cảnh trí cực đẹp ấy nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-tuoi-dep-cua-chung-ta-lam-uyen-ngu-nhi/926618/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.