Đó là một chiếc dù màu vàng cam dễ khiến người ta nhớ đến ánh nắng ấm áp, nhưng lại có vẻ lạc lõng giữa cơn mưa ẩm ướt, lạnh lẽo.
Chu Trì Tự không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tống Bách Dương trước mặt.
Cậu thấy Tống Bách Dương đi vài bước về phía mình.
Những hạt mưa dày đặc chen chúc trong không khí, mang theo hơi lạnh mùa đông; ngay cả bộ đồng phục dày cộp cũng không thể chống đỡ được hơi ấm đang tan biến khỏi da thịt. Chu Trì Tự không khỏi rùng mình – run rẩy và sinh nhiệt là bản năng của con người.
Trời hơi lạnh, khiến Chu Trì Tự có ảo giác như mình được bao bọc bởi pheromone mùi mưa.
“Cậu quên mang dù hả?”
Tống Bách Dương khẽ lắc chiếc ô trong tay: “Cậu có muốn tôi đưa cậu đến nhà xe không?”
Chu Trì Tự vẫn không đáp, cố tình im lặng.
Không khí ẩm ướt xám xịt, mù mịt như sương mù, che khuất đường nét khuôn mặt Tống Bách Dương cách đó không xa. Chu Trì Tự gần như không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, mà chỉ nghe thấy giọng thôi. Hắn vừa nói vừa cười, như giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Sao lại thế được? Cậu nghe thấy giọng nói của chính mình, lúc này đã trầm xuống như bầu trời: “Chẳng phải cậu nên đi cùng Phương Văn Trạch sao?” “Cái gì?” Tống Bách Dương không hiểu. “Bạn cùng bàn của cậu.” Không nghe thấy tiếng đáp lại, Tống Bách Dương dường như im lặng, mà im lặng thường có nghĩa là đồng ý. Thế là sợi dây cuối cùng mang tên kiềm chế đứt đoạn. Cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-tiet-mu-suong-tra-cac/2987977/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.