Có đôi khi, cuộc đời cũng khó đoán giống như thời tiết luôn thay đổi, mặt trời phía tây còn chưa kịp lặn thì cơn mưa rào mang theo sấm chớp đùng đoàng đã tầm tã trút xuống.
Tần Diệc chưa từng nghĩ tới, nếu gặp lại Nhan Quy thì hắn sẽ có tâm tình như thế nào, hiện nay, tâm tình của hắn rất không tốt.
Cả người đều rất không thoải mái.
Cái sự không thoải mái này không chỉ bắt nguồn từ việc hắn nhìn thấy bạn trai cũ đã yêu lâu năm mà không có kết quả như ý, mà còn là bởi vì khuôn mặt này khiến hắn nhớ tới hình ảnh kinh khủng nào đó.
Thật là phiền lòng!
Tần Diệc giữ khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt bình tĩnh, tim bình tĩnh, xoay người bỏ đi, cũng không thèm để ý tới hướng ngược lại không phải hướng hắn cần đi, tóm lại, hắn không muốn đứng ở nơi này.
“Tần Diệc!” Nhan Quy đuổi theo ngăn lại hắn. Nếu quyết tâm đứng trước mặt hắn, đương nhiên sẽ không thể mặc hắn rời đi như vậy.
“Nói chuyện với anh một chút được không, sẽ không phiền em lâu lắm đâu?”
Tần Diệc im lặng không nói, nhưng ánh mắt nhìn anh lại truyền tới ý cự tuyệt.
Hít sâu một hơi, Nhan Quy tiến đến muốn kéo tay hắn lại bị hắn phất tay tránh ra, trong mắt chợt lóe tổn thương, Nhan Quy cố gắng bảo trì giọng nói ổn định, lại khẩn cầu nói: “Một lần cuối cùng, anh cam đoan sau này sẽ không đến quấy rầy em nữa.”
“Tôi cho rằng ngày hôm đó tôi đã nói với anh rất rõ ràng, giữa chúng ta chẳng còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-xan-vuong-toa-ngai-vang-ruc-ro/1257291/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.