Biên tập: Rosa
Tối đó, sau khi ra khỏi quán bar, nhìn thấy tin nhắn Lâm Mạn gửi đến, Trần Kính Sinh đã bảo tài xế đưa anh về nhà chính.
Đèn phòng khách sáng rực, mùi trà thoang thoảng, Lâm Mạn và Sở Lê ngồi cạnh nhau trên chiếc sofa bằng da, không biết đang nói chuyện gì mà cười liên tục. Sở Lê biết cách khiến bà vui vẻ, cô ta không thể không làm vậy, nếu không có sự giúp đỡ của Lâm Mạn, Trần Kính Sinh sẽ không thèm liếc nhìn cô ta.
Hình như mỗi lần Lâm Mạn gọi anh về nhà, anh đều có thể nhìn thấy cảnh này.
Trần Kính Sinh không phớt lờ như thường lệ, đổi giày xong, anh đi tới, ngồi xuống cạnh Sở Lê, lười biếng khoác một tay lên lưng sofa, tay kia thì đặt sau lưng Sở Lê.
Khoảng cách gần như vậy, Sở Lê vô thức ưỡn thẳng sống lưng, cô ta hồi hộp tới nỗi lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Dù qua bao lâu, Trần Kính Sinh vẫn mê người như vậy.
Cô ta có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Sở Lê mím môi, hỏi: “Anh uống rượu sao?”
“Có uống một chút.”
Trần Kính Sinh hiếm khi đáp lại, sắc mặt hồng hào hơn bình thường, cồn khiến hai mắt anh vừa đen vừa sáng.
Lâm Mạn điềm nhiên như không mà lên tiếng: “E là không phải một chút đâu, Sở Lê, cháu dìu nó lên phòng ngủ đi.”
Ngụ ý rất rõ ràng.
Sở Lê do dự, “Cái này…”
“Đi thôi.” Hôm nay Trần Kính Sinh không bình thường, lần đầu tiên anh không chán ghét sự tồn tại của cô ta.
Trong phút chốc, niềm vui trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thong-nguong-dau/2613051/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.