“Em chém bao nhiêu người rồi?” Kha Minh Hiên hỏi y.
“Không nhớ rõ.” Biên Dĩ Thu nheo mắt, như thể đang cố gắng nhớ lại, “Lần đầu tiên em dùng dao nhỏ đâm người ta, là mới sáu tuổi. Nhiều năm như vậy, bị em dùng nắm đấm phang qua đầu, dùng dao đâm qua, dùng súng đỉnh vào đầu… Hắc, đếm cũng đếm không hết.”
Lúc y nói chuyện, trên môi xuất hiện một nụ cười nhạt, biểu tình thoải mái, ngữ điệu sung sướng, trong câu chữ thậm chí còn mang theo chút hoài niệm cùng tự hào. Nhưng không biết tại sao, Kha Minh Hiên lại cảm thấy đau lòng, như thể có một sợi dây vô hình buộc lấy tim gan, từng chút từng chút mà siết chặt.
Lúc sáu tuổi, mình đang làm gì chứ? Mỗi ngày được cảnh vệ của ba đưa đi học, dẫn theo một đám đầu gấu trong đại viện tung hoàng ngang ngược, vì người giúp việc nấu cơm không ăn được mà lật bàn, bị Kha tư lệnh đánh thì chạy về nhà ngoại, hai tháng không về nhà…Hắn không thể tưởng tượng được một đứa bé sáu tuổi, ở bước đường cùng thế nào, mới có thể dùng dao đâm người ta.
“Biên lão đại.”
Biên lão đại đang đắm chìm trong quá khứ “huy hoàng” quay đầu lại nhìn hắn, lại tỏ vẻ nghi hoặc mà hỏi duy nhất một âm tiết: “Hửm?”
Kha Minh hiên nhìn rõ dáng vẻ của người trước mặt, cười cười: “Anh đối với chuyện chém người không có hứng thú, kể về chuyện trước đây của em một chút đi.”
Biên Dĩ Thu nói: “Lúc còn nhỏ hả?”
“Từ chỗ nào mà em còn nhớ được, thì cứ bắt đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-di-vi-ky/2399210/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.