Từ khi Giang Mạn và Chu Khắc kết hôn tới nay, đều đón Tết âm lịch ở viện dưỡng lão.
Sáng sớm ba mươi Tết, Giang Mạn tới gõ cửa phòng cô. Năm mới không khí mới, hôm nay Giang Mạn không mặc quần áo đi làm, đổi sang mặc áo lông cao cổ màu xanh lá và chân váy dài trẻ trung, chân đi đôi bốt nhỏ làm bằng da. Lối ăn mặc này khiến cả người bà như toả sáng, tâm trạng vui sướng bộc lộ ra ngoài.
Lý Cửu Lộ còn đang ngủ, mặt quay vào bên trong, cả khuôn mặt đều chôn vào chăn bông.
Giang Mạn ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vỗ về cô: "Lộ Lộ, dậy đi con!"
Cửu Lộ lẩm bẩm một tiếng, trở mình.
Giang Mạn bất đắc dĩ mà lắc đầu, vén chăn bông cuối giường lên, đặt một chân cô lên đùi, đi tất cho cô.
Động tác của bà vô cùng chiều chuộng, nhìn cổ chân tinh tế trước mặt, bỗng thất thần.
"Mẹ."
Tay Giang Mạn run lên, ánh mắt lúc nhìn cô còn có chút mờ mịt.
Lý Cửu Lộ do dự một lát, rụt chân trở về: "Con tự đi là được ạ."
Giang Mạn hơi trố mắt, mất mấy giây mới bình thường lại, khuôn mặt tươi cười: "Gọi mãi mà con chẳng dậy, Tết nhất rồi còn ngủ nướng."
Bà ném tất sang cho cô, đến tủ quần áo lấy bộ đồ mới mua cho Cửu Lộ cách đây mấy hôm, giục cô đi rửa mặt, sau khi buộc chặt tóc, hai mẹ con cùng đứng trước gương.
Cửu Lộ mặc một bộ váy đông màu đỏ, viền ren quanh cổ áo, dải lụa dài thắt thành nơ con bướm, cổ tay áo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-kinh/1050161/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.