Triển Chiêu lệnh cho Vô Hương hỗ trợ thu thập một bao quần áo, mang thêm Vô song lệnh để phòng vạn nhất, lại an bài hai người trong Vong Sơn Lâu âm thầm đi theo, sau đó liền một người một ngựa lên đường.
Y từ cửa nam đi thẳng một mạch ra khỏi thành, vùng ngoại thành kinh thành cũng là nơi phồn hoa, đi thẳng hơn mười dặm về phía nam, dân làng thôn xóm mới dần dần thưa thớt.
Bỗng một thanh âm phá gió hướng thẳng về phía y, Triển Chiêu vốn còn tưởng y vừa ra khỏi kinh thành liền gặp phải tập kích, nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên, lại cảm thấy thanh âm phá gió này nếu nói là đánh lén thì lại quá mức nhu hòa. Y đau đầu nhíu nhíu mày, ghìm ngựa giảm tốc độ, vươn tay thu một vật sáng trắng nhỏ vào trong lòng bàn tay, không ngoài sở liệu, trong lòng bàn tay là một viên đá trắng bóng.
Ánh mắt chuyển tới ven đường, nơi đó có một chiếc xe ngựa đang đứng, xe ngựa phất phới màn xanh, ngoại trừ so với xe bình thường có cảm giác lớn hơn một chút, còn lại cũng không quá chói mắt, chỉ là chàng trai ngồi ngay vị trí xa phu khiến Triển Chiêu chú ý, vì đó chính là hỏa kế Tiểu Trà của Danh Cư. Mày kiếm Triển Chiêu chau càng chặt, chỉ là thắc mắc không biết tên Diêm La đòi mạng này sao lại biết được chuyện y lén lút ra khỏi kinh thành. Lúc này còn muốn lén chạy là không có khả năng, y đành nhận mệnh xuống ngựa, dưới ánh mắt hi hi ha ha của tên hỏa kế mà lên xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-mieu-tam-quy-ha-do/2533862/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.