Thần sắc Triển Chiêu cứng đờ, không khỏi ngẩn ra, không biết nên nói tiếp thế nào.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy tình huống không đúng, vội vàng đứng ra cười làm lành, nói: “Đại ca, huynh làm gì vậy?”
“Làm gì? Lão ngũ, lúc đệ rời khỏi Hãm Không Đảo đã nói thế nào hả? Không phải muốn đến tính sổ với tên họ Triển này sao? Thế nào đảo mắt một cái liền xưng huynh gọi đệ với y rồi?” Từ Khánh phất phất cây cự chùy to bằng quả dưa hấu trong tay, lớn tiếng nói.
“Tam ca!” Thấy mấy vị ca ca nhà mình còn có thành kiến với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không khỏi chau mày, nói: “Miêu Nhi cũng không phải cố ý xưng ‘Ngự Miêu’ để đối nghịch với ngũ thử chúng ta, phong hào này là do hoàng đế phong, Miêu Nhi cũng không thể kháng chỉ bất tôn mà!”
Tương Bình hừ lạnh một tiếng, nói: “Y nếu không ham phú quý, không muốn làm chó săn ưng trảo cho đám quan phủ, đương nhiên không cần xem trọng lời của tên tiểu hoàng đế kia!”
Hàn Chương cũng tiếp lời: “Đúng đó, y nếu đã vào công môn, còn hy vọng huynh đệ giang hồ chúng ta xem y là đồng đạo sao?”
“Nhị ca tứ ca!” Bạch Ngọc Đường nghe lời nhục mạ Triển Chiêu của Tương Bình, không khỏi thấp giọng quát to.
“Ngọc Đường, ” Triển Chiêu ngăn lại lời Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng nói: “Ngươi cùng bốn vị đảo chủ trò chuyện đi, ta có chút mệt, quay lại nghỉ ngơi một chút!” Nói xong, ôm quyền thi lễ với mấy người, thấy tứ thử đều mang thần tình thờ ơ lãnh đạm, miễn cưỡng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-mieu-tam-quy-ha-do/2533863/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.