Thật lâu sau, Tiết Đồng mới hoàn hồn, nghiêng đầu sang nhìn Long Trạch, nhẹ nhàng lên tiếng: “ Sợi dây này rất đắt?.”
“ Em thích là được rồi, hiện tại nó là của em, giá cả không cần quan tâm.” Long Trạch trả lời.
“ Của tôi?.” Tiết Đồng có chút nghi ngờ, cô xuất thân trong gia đình lao động bình thường ngay cả việc được ngắm nhìn những món đắt giá như này cũng không có cơ hội, nay có người coi nó như món đồ chơi hạng xoàng tặng cho cô, nhìn viên kim cương không tì vết kia như từng mũi nhọn đâm sâu vào trái tim cô, ánh sáng lấp lánh ấy nhưng đang chế giễu sự hèn mọn của cô, cảm giác đau xót đến xé lòng, lẩm bẩm nói: “ Giá của nó còn đắt hơn cả tôi.”
Tiết Đồng đóng nắp hộp lại đưa trả Long Trạch.
Vừa nãy rõ ràng còn nói rất thích sao lại thay đổi nhanh đến vậy, Long Trạch có chút khó hiểu: “ Em sao vậy? Không vui sao?”
Tiết Đồng cúi đầu, nét mặt vô cảm, cười nhạt: “ Anh có biết tôi được bán với giá bao nhiêu tiền không? So với giá trị chiếc dây này giá của tôi cũng không đắt bằng, vậy tôi có vui vẻ mà đeo nó lên cổ mình sao?.”
Long Trạch chứng kiến Tiết Đồng nở nụ cười cay đắng, hắn khó chịu: “ Cái gì mà đáng hay không đáng! Tôi tặng cho em, thì em cứ nhận đi, nghĩ nhiều làm gì!.”
“ Tôi chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, chuyện khác không muốn nghĩ tới, những đồ đắt giá như vậy không hợp với tôi.” Tiết Đồng tỏ vẻ mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-nhan-chi-long-trach/1506457/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.