Hành trình dự định bởi vì vết thương cũ của An Bố tái phát, không thể không lùi lại, những chuyện khác cũng chỉ có thể trước gác qua một bên, dù sao mạng người cũng mới là quan trọng nhất, thời gian này vết thương của An Bố trở nặng, bên người không thể không có người, mọi người ban đêm đều là thay phiên coi chừng y, nhưng phần lớn thời điểm đều là Mặc Nhã.
“Mặc Nhã, ngươi ra ngoài ăn cơm chiều đi, chỗ này để ta.” Lôi Tấn bưng một chén canh lớn cùng mấy cái bánh bột ngô đi vào.
Mặc Nhã lau mặt, từ trước giường đứng lên, nhận đồ ăn trong tay Lôi Tấn, hỏi “Ngươi ăn chưa?”
“Chưa, đợi Hi Nhã bưng đồ ăn của ta vào, ta sẽ cùng tộc trưởng ăn trong này.”
Mặc Nhã gật gật đầu, đỡ An Bố ngồi dậy, kéo một tảng đá dài nhỏ tới bên cạnh, để làm bàn ăn.
“Hôm nay chúng ta ăn cái gì?” An Bố cười hỏi
“Canh xương cùng bánh trứng rau.”
Hi Nhã lúc này bưng vào hai cái bát, một bát là canh cho Lôi Tấn, một bát khác là rau nước trộn, trên cánh tay còn phủ một cái khăn lông ướt
“Thoạt nhìn ăn rất ngon.” Chờ Hi Nhã cùng Mặc Nhã đi khỏi, An Bố tự mình lau lau tay, tiếp tục đề tài vừa rồi
Xương mấy đến nhờ có màu trắng đục, hương vị nồng đậm, bên trong có cả viên thịt, trứng chim, ngẫu nhiên còn có cả phiến rau xnah quen thuộc, bánh ngô rau dại rất mỏng, ăn có chút cay đắng, nhìn giống như rau dại trên núi, nhưng cũng có chút hương vị riêng biệt.
“Ngài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-nhan-chi-luu-manh-cong/2547527/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.