“Shogula...” Phong Tình giật nhẹ ống tay áo Shogula.
“Ân? Chuyện gì?” Shogula mở đôi mắt đang thiêm thiếp, nhìn chăm chú hắn.
“Ta rất buồn chán, ta muốn cùng An Nhiên đi chơi, ta đi chơi cùng An Nhiên được không?
“Buồn chán?” Shogula vươn tay sờ sờ khuôn mặt hắn, khẽ cười. “Chúng ta có thể làm chút chuyện khoái lạc xua đuổi buồn chán, không nhất định phải cùng An Nhiên chơi.” Tay đi xuống, đầu ngón tay nhẹ kìm hai điểm thù du trước ngực Phong Tình, ý vị khiêu khích rõ ràng.
“Nhưng ta rất lâu rồi không thấy An Nhiên, ta muốn cùng hắn trò chuyện, tâm sự.”
Hắn không biết ngây người trên xe ngựa này đã bao lâu, cả ngày ngoại trừ ăn ngủ chính là làm tình, mỗi ngày quang thân oa bên trong xe, Shogula không cho hắn mặc quần áo, ngay cả muốn có một kiện nội y che đậy thân thể cũng không được, chỉ có lúc cần bài tiết mới được cho phép mặc quần áo ra khỏi xe ngựa, xong lập tức phải quay về lại bên trong xe.
Vì sao lại thế này?
Vì sao phải cầm cố hắn như giam cầm phạm nhân?
“Ngươi có thể nói chuyện phiếm với ta.” Shogula chính là không lỏng miệng.
Phong Tình nản lòng, tiến vào ổ chăn không hé răng.
Hắn chỉ muốn gặp An Nhiên thôi, vì sao cái này cũng không được?
Shogula ánh mắt thâm thúy, nhìn Phong Tình uất nghẹn mấy ngày nay cuối cùng bạo phát, lặng lẽ kháng nghị, y có chút bất đắc dĩ, tay ôm cục chăn bông Phong Tình, thở dài.
“Nếu thật sự buồn chán như vậy, ngày mai mang ngươi đi một chút, hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-no/47147/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.