🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

1.

 

Ta quay về đúng ngày được gả vào Tấn Vương phủ.

 

Thẩm ma ma bên cạnh đích tỷ đi dò la tung tích của Tấn Vương, nói: “Không xong rồi, trắc phi nương nương, Vương gia bị Lưu trắc phi giữ lại, e rằng không thể đến viện của chúng ta.”

 

Đích tỷ như bị sét đánh ngang tai, hôm nay là ngày đầu tiên nàng ta vào phủ Tấn Vương làm trắc phi.

 

Còn ta, chẳng qua chỉ là thị thiếp theo hầu.

 

Nàng ta đau buồn, cầm tay ta nói: “Ta với Vương gia là tình sâu nghĩa nặng từ nhỏ, khác hẳn đám nữ nhân chốn hậu viện này. Hắn nhất định sẽ đến thôi.”

 

Đích tỷ lấy ra cây trâm định tình Tấn Vương tặng, kể về chuyện nàng ta và Tấn Vương từ thanh mai trúc mã, đến khi thấu hiểu và yêu thương nhau.

 

Nàng ta nhìn ta bằng ánh mắt đầy thất vọng, đau khổ đến cực điểm.

 

Kiếp trước, nàng ta cũng nói những lời dối trá như thế.

 

Ta đã tin là thật, cho rằng tình cảm Tấn Vương dành cho nàng ta cực kỳ sâu đậm, nhất định là do Lưu trắc phi không từ thủ đoạn, mới chiếm được Vương gia.

 

Thấy ta đ ờ người ra, đích tỷ lại nói: “Thanh Trúc, muội là muội muội thân thiết nhất của ta, còn Vương gia là người mà ta yêu thương nhất.”

 

“Thật đáng tiếc, nếu Vương gia không bị Lưu thị giữ chân lại, ta có các người bên cạnh, chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này.”

 

Ta cúi mắt, che giấu sự mỉa mai và lạnh lùng trong ánh mắt.

 

Lời của nàng ta, giờ đây ta chẳng tin lấy một chữ.

 

Tấn Vương với nàng ta làm gì có tình ý sâu nặng?

 

Nếu thật sự yêu mến nàng ta như vậy, sao trong ngày đại hỷ, hắn lại để mình bị “những nữ nhân” trong lời nàng ta trói chân?

 

Chẳng qua nàng ta không muốn mất hết mặt mũi tranh giành tình cảm mà thôi.

 

Dù sao, chỉ khi nàng ta tỏ ra thanh cao không màng, Tấn vương mới nhận thấy nàng ta không tranh không đ o ạ t.

 

Giờ đây, đích tỷ cần có người đứng ra nhắc nhở Tấn vương về đêm động phòng với nàng ta.

 

Thấy ta không phản ứng, đích tỷ lại nói tiếp: “Sau này vương gia nể mặt tỷ, nhất định sẽ đối xử tốt với muội.”

 

Kiếp trước ta thật n g u n g ố c, coi nàng ta là tỷ muội, sợ nàng ta t h ấ t s ủ n g, Tấn Vương sẽ g h ẻ l ạ n h chúng ta, nên g i ậ t lấy trâm hoa từ tay nàng ta, chạy đến viện của Lưu trắc phi tìm người.

 

Ta đã tìm được Tấn vương.

 

Nhưng cũng vô cùng n h ế c h n h ác.

 

Vì xông vào biệt viện, ta và đám nha hoàn, bà tử bên viện của Lưu trắc phi đã x ô x á t không ra gì.

 

Tấn vương thấy bộ dạng ta như vậy, liền mắng: “Thứ nữ chính là thứ nữ, không có phép tắc, không ra thể thống!”

 

Lưu quý phi cũng nhìn ta với ánh mắt c ă m g hét.

 

Ánh mắt ả dừng trên mặt ta một lúc lâu, rồi cười nói với Tấn vương: “Dư thị thiếp có dung mạo xinh đẹp nhưng e là không biết cách hầu hạ vương gia, chi bằng giao cho Tưởng ma ma dạy dỗ quy củ trước!”

 

Ta cố hết sức mới đưa được trâm hoa của đích tỷ ra.

 

Lúc này Tấn Vương mới chợt nhớ ra trong phủ còn chuyện vui, vội vàng đi tìm nàng ta.

 

Đêm đó, đích tỷ được xuân tiêu một khắc, còn ta phải quỳ cả đêm giữa mùa đông k h ắ c n g h i ệ t để học quy củ.

 

Sau đó, ta nhiễm b ệ n h hàn, đến lúc c h ế t cũng không chữa khỏi.

 

Giọng nói của đích tỷ kéo ta ra khỏi ký ức, nàng ta hỏi: “Thanh Trúc, Thanh Trúc?! Muội có nghe tỷ nói không?”

 

“Vương gia nhất định sẽ đến, phải không?”

 

Nàng ta gần như ấn cây trâm vào mặt ta.

 

Ánh mắt ấy, trông thật đáng thương.

 

Ta chỉnh lại cảm xúc, khuôn mặt hiện vẻ căm phẫn, đáp: “Tỷ tỷ, ta sẽ đi tìm vương gia về cho tỷ!”

 

Lần này, ta không g i ậ t lấy cây trâm của nàng ta.

 

Muốn giành sủng ái, chỉ cần dung mạo của ta là đủ, đây là điều đích mẫu đã tính toán khi để ta cùng nàng ta nhập phủ.

 

Kiếp trước, đích tỷ luôn nói là do nàng ta có thể diện trước mặt Tấn Vương, nên ta mới có cuộc sống thoải mái ở hậu viện của Vương phủ.

 

Lại còn trách ta là thị thiếp, không biết giữ thể diện, cứ phải tranh giành thay nàng ta.

 

Ta đã giành lại cho đêm động phòng hoa chúc cho nàng ta.

 

Nhưng sau đó, nàng ta lại trách ta: “Ngươi không cần phải làm những chuyện khiến Vương gia khó xử, lại còn c h ọ c giận các phi tần khác.”

 

Nàng ta không hỏi đêm đó ta đi đâu.

 

Cũng không hỏi Lưu trắc phi đã đối xử với ta thế nào, còn đến chỗ Vương phi để nói xấu ta.

 

Vương phi chán ghét thị thiếp gây n á o l o ạ n, bèn chuyển ta đến viện xa nhất.

 

Không được sủng ái, ta càng phải dựa vào đích tỷ.

 

Ngay cả nha hoàn của ta, Đào Cúc, cũng bí mật lấy lòng nha hoàn của đích tỷ, c h ế g i ễ u ta: “Xuân Lan tỷ tỷ hầu hạ trắc phi nương nương, là chủ tử, đâu như ta, phải hầu hạ tì nữ của chủ tử.”

 

“Xuân Lan tỷ tỷ, tỷ nói giúp vài lời tốt để ta được hầu hạ trắc phi nương nương nhé?”

 

Dường như, khi được chuyển qua hầu hạ cho đích tỷ, họ đã cao sang hơn, sánh ngang với ta.

 

Trong mắt mọi người, ta như một con c h ó mà đích tỷ nuôi, phục vụ ta chẳng có thể diện như hầu hạ đích tỷ…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.