Gia Cát Cẩn và Phượng Vô Nhai đều tưởng rằng bọn họ nhất định sẽ phải bỏ mạng ở nơi đó, nào ngờ lăng mộ đột nhiên vỡ vụn, bọn họ liền có cơ hội thoát ra ngoài.
Gia Cát Cẩn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ tay trong tay đứng chung một chỗ.
Gã đột nhiên bị kích động, sắc mặt trở nên u ám.
Vân Thiên Vũ cũng mặc kệ gã, hô to: “Cút ngay.”
Hoàng lăng đã bị phá hủy, nếu bọn họ cứ nấn ná ở bên trong thì ắt sẽ bị vùi chết.
Nàng không muốn chết.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời thì bắt gặp được ánh mắt của Phượng Vô Nhai đang đứng cạnh bên Gia Cát Cẩn.
Nàng liếc nhìn Phượng Vô Nhai, vẻ mặt đầy sự căm giận, ghét cay ghét đắng, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa hận, tựa như đang nhìn một thứ gì đó đáng khinh bỉ lắm.
Nàng không bao giờ muốn nhìn thấy y thêm một lần nào nữa.
Phượng Vô Nhai hiểu được ánh mắt nàng, thâm tâm y vô cùng đau đớn. Trong chốc lát đã cảm thấy khó chịu đến dị thường.
Y nhìn vào ánh mắt nàng, đột nhiên cảm thấy chính mình đã làm sai điều gì.
Tuy rằng y rất hận Tiêu Cửu Uyên, nhưng y không nghĩ đến Vũ Nhi cũng ghét bỏ y như y hận Tiêu Cửu Uyên vậy.
Phượng Vô Nhai sắc mặt trắng bệch, theo bản năng muốn trốn chạy.
Quân Hạo Thiên ở phía sau Vân Thiên Vũ sốt ruột mở miệng: “Vũ Nhi, mau tới đây, để ta đánh chết bọn họ, bằng không hoàng lăng liền bị phá hủy, tất cả mọi người sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/244333/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.