Tiêu Cửu Uyên người đầy lệ khí, đôi mắt sâu thăm thẳm.
Ánh mắt u ám của hắn nhìn chằm chằm vào Gia Cát Cẩn, độc ác nói: “Gia Cát Cẩn, người quang minh chính đại không nói lời mập mờ, hãy giao Linh Nghi quận chúa ra đây, nếu không bổn vương tuyệt đối không tha các ngươi.”
Gia Cát Cẩn thản nhiên cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Ly thân vương gia ngươi cho rằng Bổn cung sợ ngươi sao?”
“Sợ hay không thì đánh một trận đã rồi hẵng nói.” Tiêu Cửu Uyên đưa tay tức giận chỉ vào Gia Cát Cẩn.
Vốn dĩ hắn định một chưởng đánh bay xe ngựa của Gia Cát Cẩn, nhưng lại sợ Vũ nhi đang ở bên trong, nếu làm như vậy hắn sẽ khiến Vũ nhi bị thương.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên nhịn cơn tức giận xuống, giận dữ chỉ vào Gia Cát Cẩn.
Đáng tiếc Gia Cát Cẩn không hề nhúc nhích, gã vẫn thản nhiên mở miệng: “Được, vậy thì đánh một trận, có điều đây chẳng lẽ chính là cách đãi khách của Đông Ly quốc sao?”
“Đối với loại tiểu nhân cặn bã như ngươi thì bổn vương cũng không cần phải khách khí.” Tiêu Cửu Uyên thấy Gia Cát Cẩn không động đậy, lại càng nghi ngờ Vân Thiên Vũ đang ở trong xe ngựa của Gia Cát Cẩn.
Hắn khẽ chuyển động, nhắm thẳng đến Gia Cát Cẩn.
Gia Cát Cẩn đưa tay phóng ra một luồng linh lực, Tiêu Cửu Uyên liền giơ tay đỡ lại, linh lực của hai người chạm nhau tạo nên một tiếng nổ lớn, làm bay cả xe ngựa của Gia Cát Cẩn.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên đột nhiên thay đổi, nhanh chóng xông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/244424/chuong-783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.